Quy Lễ Quốc cắn chặt lưỡi để giữ cho mình tỉnh táo. Đám yêu này đã sử dụng bút tiên để dò ra tên của họ, rồi lợi dụng lúc mọi người cảnh giác nhất để cho thủy yêu hát nhằm buộc họ thả lỏng, sau đó tiếp tục tấn công bằng “mềm miệng”—thứ sinh vật gây buồn ngủ.
Nếu không nhờ có tu vi cao và ý chí mạnh, e rằng ông ta cũng đã gục xuống từ lâu.
Ai cũng biết, yêu quái vốn có tính chiếm hữu lãnh địa cực kỳ cao, chưa bao giờ chịu hợp tác với loài khác—chứ đừng nói đến phối hợp chặt chẽ.
Nhưng ở ngôi trường này, những yêu quái lại hành động ăn ý, không một kẽ hở. Sống đến từng này tuổi, ông ta chưa từng thấy chuyện như vậy.
Lợi dụng sự hỗn loạn, ông ta lặng lẽ gửi một tin khẩn cấp về tổng bộ, báo cáo tình hình. Sau đó giả vờ như bị thôi miên, lẫn vào đám người, cùng họ bước đến bàn học.
Tất nhiên, nếu cưỡng chế dùng vũ lực thì cũng có thể đưa người ra ngoài. Nhưng làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ.
Ông ta cần tìm hiểu rõ mục đích thực sự của lũ yêu này—rốt cuộc phải là loại âm mưu tàn độc cỡ nào mà lại cần đúng mười một người hiện diện?
Từ bục giảng, chủ nhân của “con mắt thôi miên” cất giọng dụ dỗ vang lên. Quy Lễ Quốc nghiến chặt răng, dù thế nào đi nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không để bọn yêu quái đạt được mục đích.
“Bây giờ, hãy ngồi vào đúng chỗ của mình. Mở bài thi ở bên tay phải ra, làm hết tất cả. Có tổng cộng chín bộ đề, mỗi câu đều phải trình bày đầy đủ các bước giải. Bao giờ làm xong hết mới được rời đi. Nếu không biết làm thì bên dưới có sách giáo khoa, có thể tra cứu.”
Quy Lễ Quốc, người vừa chuẩn bị rút vũ khí ra: ???
Chắc chắn là… ông ta nghe nhầm rồi.
Ông ta bình tĩnh lại, lắng tai nghe lần nữa—vẫn là những lời y chang ban nãy. Ông ta cầm xấp đề thi bên cạnh lên—chín môn học lớp 10, không thiếu một môn nào.
Sau đó cúi xuống lần nữa, lần này ông ta thò tay xuống gầm bàn—bên dưới bày biện gọn gàng một đống sách giáo khoa.
Thậm chí cuốn Toán còn có dấu hiệu bị lật dở nhiều lần. Ông ta tiện tay lật vài trang, vậy mà… còn có cả ghi chú và lời giải chi tiết!
Ngẩng đầu lên nhìn quanh, ông ta mới phát hiện: phòng học này có vẻ không phải là bối cảnh dọa người do yêu quái dựng lên.
Bởi vì trên bảng đen vẫn còn lưu lại bài tập giáo viên giao, không nhiều không ít, chính xác là chín bài thi trong tay mình.
Quy Lễ Quốc cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại. Đám yêu này… dụ người ta vào trong, phá lệ hợp tác ăn ý để bày ra cả một màn kịch kinh dị, chỉ là để…
Tìm người giúp làm bài tập?!
Tác giả có lời muốn nói:
Đám yêu quái: Cậu biết gì chứ, làm bài tập khó lắm đấy!
***
Khi mọi người trong trường đang đau đầu vì bài kiểm tra, Quý Minh Hi cũng chẳng rảnh rỗi gì.
Anh lại mua thêm một đống đồ dùng học tập và đồ ăn vặt—gần đây bọn trẻ học hành căng quá, cần phải bồi bổ một chút.
Hơn nữa, Giản Hoang nói với anh rằng nhà nước đang có ý định thành lập một cơ sở giáo dục đặc biệt.
Nếu Trường Trung học Dao Khởi có thể vượt qua được vòng đánh giá, thì sẽ được nhận trợ cấp và hỗ trợ. Khi đó, vấn đề nguồn học sinh và giáo viên đều không còn là chuyện đáng lo nữa.
Vì vậy, anh phải dốc hết sức dỗ dành bọn trẻ, để tụi nhỏ chịu phối hợp, thể hiện thật tốt.
Nơi họ đang ở cách trấn Thanh Hà hơn trăm cây số. Vậy mà chỉ mất vài chục phút là đến nơi, tất cả là nhờ vào năng lực truyền tống không gian của Giản Hoang.
Thị trấn ở đây cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Buổi tối mà siêu thị và cửa hàng quần áo vẫn mở cửa. Quý Minh Hi lại mua thêm vài bộ đồ.
Khi anh đến điểm tập trung, Nhiễm Hữu Phong—người lái xe—vẫn chưa quay lại, xung quanh cũng chẳng có ai.
Giản Hoang lập tức mở một khe nứt không gian, ném đồ đạc của Quý Minh Hi về trường. Thế nhưng, túi đựng đồ ăn vặt thì nhét quá đầy, rơi ra mấy món.
Quý Minh Hi ngồi xổm xuống nhặt lại đồ ăn. Bụi rậm bên cạnh khẽ lay động, một bàn tay thò ra từ trong đó, nhặt lấy một chiếc bánh mì nhỏ rồi rụt trở lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh cảm thấy bàn tay ấy dường như hơi ánh lên màu xanh lục.
Sau đó là tiếng xé bao bì vang lên từ sau lùm cây. Một lúc sau, bàn tay ấy lại thò ra, lần mò trên mặt đất. Trên cánh tay chi chít vết thương, nhìn mà thấy xót.
“Em bị thương à? Ra ngoài xử lý vết thương đi, anh còn nhiều đồ ăn ngon lắm.” Giọng của Quý Minh Hi nhẹ nhàng hẳn đi, nhưng bàn tay kia lại như con mèo bị hoảng sợ, lập tức rụt vào bụi rậm.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng