“AAAAAA!!!”
Tiếng hét vang lên không ngớt. Sự sợ hãi khiến dương khí trên người bọn họ yếu hẳn đi, Quý Hảo há miệng, nuốt trọn cả đám vào bụng.
Kỳ Dương Thiên lẫn vào đám người cùng nhảy vào, vẫn bình tĩnh như thường, rút điện thoại ra ghi hình: Quý Hảo, trừ điểm.
Quy Lễ Quốc nhìn thấy cảnh tượng đó: “…”
Người này… có phải hơi quá bình tĩnh rồi không?
Từ nóc một tòa nhà phía xa truyền đến luồng khí quen thuộc, Quy Lễ Quốc theo phản xạ bước về phía đó một bước, nhưng rồi chợt cảm nhận được luồng yêu khí cực mạnh trong miệng của dị văn quái này, sắc mặt lập tức nghiêm lại, ông ta quyết định nhảy vào theo mọi người.
Đi qua một đường hầm tối đen, cả nhóm đến được một phòng học. Ánh trăng bên ngoài chiếu qua cửa sổ, rọi sáng ba người đang ngồi cạnh nhau bên cửa.
Mấy cái bàn ghép tạm thành một mặt phẳng, trên đó đặt một tờ giấy trắng, xung quanh là bốn cây nến đang cháy.
Hai thanh niên và một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi cùng nắm lấy một cây bút, miệng thì thầm niệm chú, trông giống như đang chơi trò gọi bút tiên.
“Bọn họ… chẳng lẽ là những người bị mắc kẹt sao?” Khang Nhất Hào lắp bắp hỏi.
Quy Lễ Quốc đảo mắt nhìn quanh. Mọi người ai cũng lộ vẻ sợ hãi ít nhiều, chỉ trừ một người—người đàn ông trung niên trông không hề nổi bật kia, không những chẳng có vẻ gì là sợ, mà còn đủ bình tĩnh để nghịch điện thoại. So với Khang Nhất Hào, người này còn ra dáng livestream hơn.
Rất tốt. Gặp nguy không loạn, ông ta càng thêm đánh giá cao chàng trai này.
Kỳ Dương Thiên thật ra không phải đang nghịch điện thoại. Chẳng qua là anh ta phát hiện trong căn phòng này tín hiệu rất tốt, thế là liền tranh thủ gửi hết đống tin nhắn mách tội tồn đọng, còn bật cả cuộc gọi video (ở chế độ im lặng).
Bách Hiểu Sinh, Quý Nhất, Đói Đói, trừ điểm.
Đến bước này, anh ta cũng thấy hơi an lòng. Ít ra lần này yêu vương nhà họ không tham gia vào vụ rắc rối này. Có vẻ việc “dạy riêng + tăng bài tập” của anh ta vẫn có tác dụng.
“… Nếu muốn liên lạc với tôi, thì hãy vẽ một vòng tròn trên giấy.” Bách Hiểu Sinh vừa dứt lời, tờ giấy lập tức bay lên không trung, cây bút cũng lơ lửng, tự mình vẽ một vòng tròn.
Sau đó, nó nhanh chóng và đều đặn viết ra một loạt tên: Quy Lễ Quốc, Khang Nhất Hào, Lê Hải Minh…
Tên của mười một người, không sót một ai.
Lần này, ngay cả sắc mặt của Quy Lễ Quốc cũng trở nên khó coi. Tên của ông ta, từ trước đến nay chưa từng dễ dàng tiết lộ—vậy mà bọn yêu quái này lại nắm rõ như lòng bàn tay.
Nhìn thấy cả nhóm lâm vào hoảng loạn, Kỳ Dương Thiên suýt nữa thì vỗ tay khen ngợi.
Chiêu này đúng là cao tay—rõ ràng danh sách có được từ bản ủy thác, vậy mà bọn chúng lại dùng để dọa người, diễn tới mức chẳng khác gì thật.
Bách Hiểu Sinh cụp mắt xuống, cậu bé cầm tờ giấy lên, chậm rãi đọc từng cái tên một, rồi mỉm cười dịu dàng: “Các bạn có nguyện ý ở lại đây, trở thành bạn học của bọn tôi không?”
Đói Đói và Quý Nhất lập tức ngẩng đầu nhìn cậu bé, ngay cả cây bút đang lơ lửng giữa không trung cũng hơi nghiêng về phía cậu bé. Trong “kịch bản” bọn họ dựng lên… vốn không hề có bước này.
Lời mời từ yêu quái, tuyệt đối không được đáp lại.
Tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu, không ai trả lời, cũng không có bất kỳ hành động nào, cứ như mấy khúc gỗ vô tri.
Khóe miệng đang mỉm cười của Bách Hiểu Sinh bỗng chùng xuống thành một đường thẳng, trông có phần lạnh lẽo, nhưng rất nhanh cậu bé lại lấy lại vẻ tươi cười lầy lội: “Ái chà, đùa chút thôi mà, mọi người đừng căng thẳng như vậy chứ~”
Gặp chuyện như thế, sao có thể không căng thẳng cho được. Mọi người vẫn giữ trái tim lơ lửng nơi cổ họng, cảnh giác cao độ với từng biến động xung quanh.
Lúc này, bỗng có tiếng hát vang lên—dịu dàng và êm ái như ru ngủ, khiến người ta có cảm giác như quay về lòng mẹ, buông hết cảnh giác.
“Cảnh giác! Tỉnh táo lại!” Quy Lễ Quốc gầm lớn, âm thanh vang vọng trong căn phòng khiến mọi người như bừng tỉnh. Nhưng bài hát vẫn chưa dừng lại.
Ông ta từng nghe đồn ở Lạc Già Hải có thủy yêu, giọng hát của chúng có thể khiến con người thả lỏng, nhưng Lạc Già Hải lại thuộc lãnh thổ Núi Dạ Hoa, mà yêu quái ở Dạ Hoa từ lâu đã bị diệt sạch rồi kia mà?
Không biết từ khi nào, trong phòng đã có một sinh vật trông như slime nhỏ xíu bị ném vào.
Nó ẩn mình trong bóng tối, chẳng ai phát hiện ra, và bản thân mọi người cũng dần rơi vào trạng thái mơ màng, buồn ngủ đến mức không cưỡng nổi.
Trên trần nhà xuất hiện một con mắt to lớn, tầm nhìn của mọi người bắt đầu mờ dần—tất cả đều rơi vào trạng thái bị thôi miên, ngay cả Kỳ Dương Thiên cũng không ngoại lệ.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng