Anh ta không hề hạ giọng, nên tất cả những người có mặt đều nghe rõ mồn một.
Nói cách khác, câu nói vừa rồi của gã tán tu chẳng khác nào đã đồng ý với lời mời chơi đùa của con quỷ kia.
Sắc mặt tất cả mọi người đều tái mét, căng thẳng nhìn quanh, không ai biết địa ngục nào đang chờ họ phía trước.
Từ trong sương mù lăn ra hàng loạt vật thể hình cầu—gã tán tu cúi đầu nhìn, lại phát hiện… đó toàn là những cái đầu người.
“AAAAAA!!!”
Trong tiếng la hét chói tai, một đám cơ thể không đầu lảo đảo bước ra từ màn sương, bóng dáng mơ hồ hệt như bầy thây ma đang kéo đến.
“AAAAAAA!!!”
Trừ Quy Lễ Quốc, tất cả mọi người đều gào thét hoảng loạn. Kỳ Dương Thiên thì vô cảm kêu “a” hai tiếng cho có lệ, rồi lấy điện thoại ra, mở chế độ quay video, lặng lẽ ghi hình một mái tóc trắng đang ẩn trong góc.
Kiều Ny, trừ điểm.
“Đừng chơi nữa, sắp không kịp rồi.” Một giọng nói mơ hồ như gió thoảng vang lên trong sương, đám đầu người và xác không đầu khựng lại vài giây, rồi tất cả cùng lui vào màn sương, biến mất.
Những người nhận nhiệm vụ lúc này đã túm tụm lại một chỗ. Không có mấy kinh nghiệm thực chiến, nên ai nấy chỉ còn biết run sợ.
Chỉ có Quy Lễ Quốc là vẫn giữ được bình tĩnh, hỏi: “Không kịp cái gì?”
Ông ta cũng chẳng mong mấy kẻ đang co ro như chim cút kia trả lời, liếc mắt sang người đàn ông trung niên đứng cuối đội, nhưng đối phương chẳng thèm để ý đến mình. Điều đó khiến ông ta có chút thất vọng.
Một con người mà có thể bình thản như vậy, lại hiểu rõ về yêu ma quỷ quái và sở hữu thực lực không tồi—đúng là một mầm non sáng giá. Chỉ tiếc… không nhiệt tình lắm.
Kỳ Dương Thiên bĩu môi—còn có thể không biết sao, chẳng qua là đám nhóc kia sợ Quý Minh Hi quay lại đấy chứ gì.
Trong cái trường này, ngoài Chấp pháp giả ra thì chỉ có Quý Minh Hi mới khiến chúng chịu cúi đầu.
Sương mù dần tan, trên sân thể dục lặng lẽ xuất hiện một chiếc xe buýt màu đen đủ chỗ cho mười hai người.
Cửa xe mở toang, trên đầu treo một dải lụa đỏ. Thân xe còn có hai chữ đỏ rực như máu: “Hoan nghênh”, trông như vừa được viết bằng máu tươi, còn đang nhỏ từng giọt xuống, nhìn dưới ánh trăng vô cùng rùng rợn.
Ghế lái có một người đàn ông đội mũ đang ngồi, thoạt nhìn giống con người. Bên cạnh hắn ta là mấy lá bùa, trong xe còn dùng đến cả bùa chiếu sáng, nhờ đó mà bọn họ có thể thấy rõ nội thất trang trí kiểu âm gian bên trong—sắc đỏ xen trắng, sàn xe trải đầy hoa cúc trắng, không khác gì một tang lễ di động.
Khi xe từ từ chuyển bánh, họ thậm chí còn trông thấy bên trong có một người bị mổ bụng nằm dài, cả khung cảnh giống hệt một chiếc xe tang chở linh cữu.
Khang Nhất Hào rụt sau lưng Quy Lễ Quốc, run rẩy hỏi: “Mấy người có cảm thấy… cái xe này trông giống như quan tài không?”
Chiếc xe vuông vức, chỉ có phần mui là uốn nhẹ thành vòm, nhìn kiểu gì cũng thấy như một chiếc quan tài khổng lồ có bánh.
Gã tán tu cố nuốt nước bọt, run giọng nói: “Tự tin lên, đừng nói là giống nữa—nó chính là quan tài.”
Kỳ Dương Thiên lạnh lùng rút điện thoại ra chụp hình làm bằng chứng: Quý Xa Xa, Nhân Ma, trừ điểm.
Anh ta đặc biệt chụp kỹ hình dáng của chiếc xe, lát nữa nhất định phải kiến nghị với Quý Minh Hi rằng trường nên mở một lớp mỹ thuật thưởng thức cơ bản. Một đám yêu quái nghĩ cả đêm mà chỉ làm ra được thứ tà môn âm u này, anh ta thật sự xấu hổ khi phải nói rằng chúng là học sinh của mình.
Người đàn ông trung niên ngồi trên xe cất giọng u ám: “Các ngươi sao còn chưa lên xe? Không hài lòng với tạo hình của tôi sao?”
Có người định mở miệng, nhưng lại nhớ đến lời giảng giải trước đó của Kỳ Dương Thiên, vội vàng bịt miệng lại, điên cuồng lắc đầu.
Quý Xa Xa thở dài—rõ ràng cô bé còn cất công xin Nhân Ma một bịch máu để trang trí “tiểu xe cưng” của mình, chỉ để chào đón những người đến giúp bọn họ làm bài tập. Vậy mà chẳng ai biết thưởng thức gì cả.
“Đã vậy các ngươi không thích đi xe, thì thôi vậy.”
Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe dần thu nhỏ rồi từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ lại biến mất dễ dàng như thế, hóa ra đám yêu quái cũng chẳng đáng sợ gì mấy.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt đối phương đều thấy được niềm vui sống sót sau tai nạn.
Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay đột ngột vỗ nhẹ lên vai họ—đám người vừa mới thả lỏng còn chưa kịp thu lại nụ cười trên mặt, thì đã thấy một cô bé mặc váy đỏ trước mắt biến hình thành quái vật.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng