Anh ta cau mày nói: “Có, nhưng đây là nhiệm vụ cậu đã nhận thì phải vào, xem như một lần rèn luyện. Trừ khi tình hình cực kỳ nguy cấp, nếu không tôi sẽ không ra tay.”
Mặt Lê Hải Minh xụ xuống tức thì, cố gắng đè nén nỗi sợ quay trở lại. Biết vậy cậu ta đã nghe lời chưởng môn từ đầu, không nên vì chút thù lao mà ham hố.
Bên trong sân trường, sương mù bắt đầu dâng lên. Giữa đêm tối tĩnh mịch, vang lên từng tiếng bước chân lạch cạch, như thể tiếng giày cao gót nện xuống nền xi măng.
Khang Nhất Hào vội lấy từ trong ba lô ra một chiếc đèn pin công suất lớn chiếu tới—lờ mờ có thể thấy một bóng dáng nhỏ bé, trông như một đứa trẻ gầy guộc khoảng năm sáu tuổi.
Sương mù dày đặc che khuất gương mặt cô bé, chỉ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc: “Anh ơi… các anh đến đưa em ra ngoài đúng không?”
Khang Nhất Hào mừng rỡ, không ngờ vừa vào đã gặp được người cần cứu, liền gật đầu đáp: “Đúng vậy, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi đây đi.”
Hắn ta vươn tay ra, nhưng còn chưa kịp kéo đứa trẻ thì đã bị Quy Lễ Quốc bên cạnh quát lớn: “Khoan đã! Đứa bé này chưa chắc là người.”
Cảm giác như có tảng đá nện vào đầu, vừa đau vừa choáng, nhưng đầu óc cũng vì thế mà tỉnh táo hơn. Khang Nhất Hào hoảng sợ lập tức rụt tay lại, trốn sau lưng Quy Lễ Quốc.
“Là em mà, chính em là người đăng nhiệm vụ đó. Đây là thù lao.” Đứa trẻ từ trong màn sương bước ra, chiếc mũ rộng bản che kín mặt, trên người mặc váy công chúa phong cách rococo, trông hệt như tiểu thư nhà giàu.
Chiếc váy ấy có phần tay áo dài hơn cả cánh tay của cô bé, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một đoạn bùa lóe ánh vàng óng ánh thò ra từ ống tay áo rộng thùng thình.
Cô bé nói tiếp: “Những phần thù lao khác, phải đợi các anh đưa em ra ngoài rồi em mới đưa được.”
Có một tán tu đã bị bùa trong tay áo cô bé mê hoặc, không thèm để tâm đến lời cảnh báo của Quy Lễ Quốc, liền nhào tới nắm lấy tay cô bé.
Mấy lá bùa trong tay đứa trẻ chỉ có vài tấm, nếu không nhanh tay thì e rằng sẽ bị đám người có môn phái giành mất.
Gã tán tu đang đắm chìm trong niềm vui không hề nghĩ tới—ở một nơi như thế này, làm gì có chuyện tồn tại một đứa trẻ năm sáu tuổi?
Cô bé gầy gò, nhỏ nhắn, trông hoàn toàn không có điểm gì khác thường, còn ngoan ngoãn để hắn ta dắt đi về phía cổng trường, giống hệt một tiểu thư nhà giàu lạc vào nơi quỷ quái.
Hắn ta quay đầu lại nhìn những người còn đứng nguyên một chỗ với vẻ đắc ý, cười nói: “Đứa bé này là do một mình tôi đưa ra ngoài, các người không làm gì cả, nên thù lao đương nhiên là của tôi.”
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã thấy ánh mắt mọi người lộ rõ vẻ sợ hãi, như thể vừa nhìn thấy thứ gì vô cùng kinh khủng.
“Làm người lớn rồi, còn chơi trò hù dọa này thì chán lắm—á!” Gã tán tu ôm đầu, mắt mở trừng trừng. Rõ ràng trước mặt chẳng có gì, vậy mà hắn ta lại có cảm giác như va đầu vào một bức tường.
Cánh cổng lớn chầm chậm khép lại trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người. Dù gã có đập cửa thế nào, nó cũng không nhúc nhích, giống như đã bị hàn chết.
Gã tán tu hoảng hốt: “Không mở được! Chúng ta bị nhốt ở đây rồi!”
“À, có vẻ như anh không thể đưa em đi nữa rồi, tiếc thật đấy.” Cô bé rút tay áo lại, không ngoảnh đầu mà quay lưng đi vào màn sương mù. Lá bùa phát sáng rực rỡ trong bóng đêm, mang theo một luồng khí tức mạnh mẽ.
Sao có thể để cơ hội đã đến tay bỏ chạy dễ dàng như thế—gã tán tu vội vã chạy theo, túm lấy vạt váy cô bé, định kéo lại, nhưng chỉ vừa chạm nhẹ, cả đứa trẻ lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Từ dưới chiếc mũ, một cái đầu người hiện ra, không khác gì đầu người bình thường, chỉ có điều trên mặt lấm tấm những vết cháy đen do nổ, trông đặc biệt rợn người trong đêm tối.
Cái đầu ấy còn nháy mắt với hắn ta, dùng giọng trẻ con trong trẻo hỏi: “Anh ơi, anh muốn chơi bowling với em không?”
“C-cái gì là trò chơi bowling?” Gã tán tu bắt đầu cảm thấy có điềm xấu.
“Đừng nói chuyện với cô ta nữa!” Quy Lễ Quốc lớn tiếng quát, nhưng đã quá muộn.
Ông ta ôm trán, lắc đầu, tỏ rõ vẻ thất vọng bất lực. Đám tu sĩ bây giờ chẳng còn ai học kiến thức về yêu ma quỷ quái nữa sao?
Ở phía sau, Kỳ Dương Thiên đang giảng giải cho đệ tử của mình: “Chỉ cần là yêu quái hay ma quỷ mở lời rủ con chơi trò gì, thì tuyệt đối đừng đáp lại. Bởi vì bất kể con nói gì, trong mắt chúng, đó đều là đồng ý.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng