Trong xe lại yên tĩnh trở lại, trời càng lúc càng tối, các cửa hàng ven đường cũng lần lượt đóng cửa.
Chuyện xảy ra vừa rồi tuy nguy hiểm, nhưng nhờ có chính quyền can thiệp nên cũng không gây ra quá nhiều hoảng loạn.
Quý Minh Hi cúi đầu nhìn bàn tay vẫn siết chặt lấy mình, bất chợt nhận ra Giản Hoang đã thay đổi rất nhiều—từ một kẻ từng chỉ biết dùng vũ lực, né tránh mọi giao tiếp, giờ đã học được cách giải quyết vấn đề bằng những phương pháp ôn hòa hơn.
Có một cảm giác như “con trai nhà mình cuối cùng cũng trưởng thành rồi”, khiến anh thấy an lòng.
Quý Minh Hi còn đang mải ngẩn người thì bỗng cảm thấy vai trĩu nặng—Giản Hoang tựa đầu lên vai anh, nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu.”
Giọng hắn trầm trầm, mang theo một cảm xúc khó diễn tả, khiến lòng người khẽ khựng lại, hơi thở phả bên tai cũng khiến nơi đó dấy lên một cảm giác ngứa ngáy.
Quý Minh Hi đưa tay xoa xoa dái tai, rõ ràng cảm nhận được nó đã bắt đầu nóng bừng.
“Tôi biết.” Anh đáp.
Sau trận chiến vừa rồi, anh cảm nhận được một điều—kiếm của Chấp pháp giả không một yêu quái nào tránh được.
Nếu Giản Hoang thật sự muốn hại anh, có lẽ ngay trong tháng đầu tiên họ gặp nhau, anh đã chết dưới kiếm của người kia rồi.
“Vậy nên, hãy lợi dụng tôi đi, lợi dụng tôi để chống lại thiên đạo, để theo đuổi cái ‘ngày mai’ trong lòng cậu.” Giản Hoang siết chặt cánh tay.
Hắn vốn không giỏi nói mấy lời tình cảm kiểu này, nhưng nếu không nói ra, tên ngốc này sẽ lại giống như trước đây—một mình lên kế hoạch mọi thứ, rồi cũng một mình gánh hết mọi thứ.
Nhưng hắn không muốn như vậy nữa.
Tim Quý Minh Hi khựng lại một nhịp—câu nói này sao mà nghe giống lời tỏ tình quá vậy.
Tấm ngăn giữa xe từ từ hạ xuống, người lái xe tháo lá bùa xuống, cầm điện thoại quay đầu nói với Giản Hoang: “Giản Hoang tiên sinh, cuốn《Chiến lược yêu đương》mà ngài đăng ký theo dõi đã lên kệ rồi. Vì ngài không thích nhận thông báo nên bên tình báo nhờ tôi chuyển lời.”
“Chiến lược yêu đương cái gì chứ, tôi chưa bao giờ đọc mấy thể loại sướt mướt đó!” Giản Hoang nghiêm mặt phủ nhận, đến theo đuổi người ta còn chưa biết làm sao, đọc mấy thứ này chẳng phải quá phá hỏng hình tượng à?
“Vậy chắc họ ghi nhầm rồi.” Nhiễm Hữu Phong gãi đầu, lẩm bẩm: “Tôi đã bảo rồi mà, một người toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự nghiệp như ngài Giản Hoang sao có thể mượn mấy cuốn sách kiểu đó được.”
Nghe cũng có lý. Quý Minh Hi nghĩ thầm—một Chấp pháp giả lấy việc tiêu diệt yêu quái làm trách nhiệm suốt đời, sao có thể sa vào tình cảm được, lại còn là với chính mình nữa, nghĩ thôi đã thấy quá hoang đường.
Những lời vừa nãy chắc là nói với tư cách bạn bè thôi. Anh vỗ vỗ tay Giản Hoang, trong lòng cảm thấy rất yên tâm.
Nhất là khi chứng kiến sự khác biệt giữa Chấp pháp giả của mình và người vừa rồi, Quý Minh Hi lại càng cảm thấy Giản Hoang thật ra là một “đứa trẻ ngoan”.
Giản Hoang chẳng biết gì hết, chỉ cảm thấy lời mình được hồi đáp, tâm trạng vui sướng đến mức lâng lâng.
Quý Minh Hi còn chủ động chạm tay mình! Có khi nào… cậu ấy cũng có ý với mình không?
Đêm nay chắc chắn là một đêm không thể ngủ yên—không chỉ là vì Giản Hoang đang tự tưởng tượng quá mức, mà còn là vì Kỳ Dương Thiên—người bị kéo vào cuộc hành động cứu người bất đắc dĩ.
Cách đây không lâu, anh ta từng bói một quẻ cho môn phái mình, đoán được rằng không nên xuất hành kẻo gặp tai ương, nên đã gửi lời nhắn về.
Ai ngờ có hai đệ tử mới nhập môn sau lưng anh ta lại nhận một nhiệm vụ cứu người. Để đảm bảo an toàn cho đệ tử, anh ta buộc phải xin nghỉ rời núi.
Con hồ ly mà một trong hai đệ tử thờ phụng đã bị Chấp pháp giả tiêu diệt, may mà bản thân đệ tử đó không bị thương.
Nhưng khi mất đi sự bảo hộ của hồ tiên, cậu ta cũng không thể tiếp tục làm nhiệm vụ, vì thế Kỳ Dương Thiên đành phải thay thế, tham gia cùng nhóm người kia để thực hiện cuộc cứu hộ.
Đội này tổng cộng mười một người, trình độ trung bình thì… tệ khỏi nói.
Có vài người là đệ tử mới nhập môn, cũng có kẻ tự mình tu luyện, thậm chí còn có cả mấy blogger chẳng có tí thực lực nào, chỉ muốn đi thám hiểm kiếm tương tác.
Trong số đó, chỉ có một người đàn ông khó nhìn rõ diện mạo là thực lực tương đối mạnh. Kỳ Dương Thiên nhất thời không phân biệt nổi rốt cuộc đám người này đến để cứu người hay là đi dã ngoại.
Ban đầu anh ta định tự mình đến trường ma cứu người, kết quả lại bị thông báo rằng người ủy thác yêu cầu phải có ít nhất mười một người tham gia.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng