Danh sách chương

Nào ngờ, khi Giản Hoang lên xe vừa nãy lại không đóng chặt cửa. Thế là người thanh niên ấy chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, cửa xe liền bật mở.

Nhiễm Hữu Phong lắp bắp ngăn cản: “C-chúng tôi đang… đang thi hành công vụ, thường dân… đừng lên xe thì hơn.”

“Xin lỗi.” Quý Minh Hi lập tức dừng lại, im lặng lui về sau một bước.

May mà người này biết điều, không làm ầm lên, Nhiễm Hữu Phong thở phào nhẹ nhõm. 

Thế nhưng còn chưa kịp đóng cửa xe, anh ta lại thấy chàng trai trẻ kia — với dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn — đứng dưới xe vẫy tay gọi Giản Hoang, cái kiểu vẫy tay đó… chẳng khác gì đang gọi cún con!

Người gọi Giản Hoang là “chó điên” trước đó giờ đã hóa thành tro bụi không còn lấy một mảnh hồn, mà người này lại còn dám làm ra động tác như gọi chó? Không muốn sống nữa à?!

Nhiễm Hữu Phong lo đến hoa cả mắt, đầu óc rối tung không nghĩ được gì. Anh ta run run móc từ trong túi ra một xấp bùa thế thân, không rõ có đủ dùng để bảo vệ cái mạng của người thanh niên này hay không.

Xung quanh Giản Hoang lấp lóe những tia sét nhỏ li ti, nếu nhìn kỹ sẽ thấy không gian quanh hắn cũng đang sụp đổ, vô số khe nứt không gian màu đen mở ra rồi lại khép lại bên người hắn, hệt như tâm trạng bồn chồn và giận dữ của hắn lúc này.

Từ sau thiên tai xảy ra vạn năm trước, lục địa lấy núi Xuân Sinh làm trung tâm đã tan vỡ thành ba vùng, mỗi vùng thuộc về một ngọn núi lớn. 

Cũng vì thế, thiên đạo đã phái xuống ba vị Chấp pháp giả, chia nhau thi hành Lệnh Săn Yêu tại ba khu vực khác nhau.

Bao nhiêu năm nay, họ chỉ hoạt động trong phạm vi lãnh thổ của mình, bởi vậy hắn chưa từng nghĩ sẽ có một Chấp pháp giả khác bước vào địa phận núi Hi Dương.

Bàn tay hắn không ngừng run rẩy, nếu vừa rồi chậm thêm một chút, có lẽ lần này thật sự đã không còn cơ hội gặp lại Quý Minh Hi nữa.

Tai hắn như ù đi, không nghe thấy gì cả, đầu óc rối như tơ vò, mọi suy nghĩ đều bị chiếm chỗ bởi hình bóng người kia—Quý Minh Hi đang mỉm cười vẫy tay với mình. 

Hắn lập tức kéo người vào xe, ôm chặt vào lòng, chỉ có nhịp tim ổn định của đối phương mới có thể xoa dịu nỗi bất an trong mình.

“Sao cậu lúc nào cũng mang cái vẻ không sợ trời sập vậy hả? Sao đến mức này rồi mà cậu vẫn còn cười được?!”

Giản Hoang nghiến răng chất vấn, giọng mang theo bực bội và tức giận, chẳng còn chút bình tĩnh nào như thường ngày.

Vẻ mặt đó lại khiến Quý Minh Hi nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Tiểu Hắc—một con dã thú hung dữ nhe răng gầm gừ, trông như thể bị cả thế giới vứt bỏ nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Khi ấy nhìn vào chỉ thấy xót xa.

Chiếc xe chạy đến một nơi vắng vẻ, tấm ngăn ở giữa lặng lẽ nâng lên. Anh quay đầu nhìn lại thì thấy người đàn ông vừa nãy ngăn không cho mình lên xe đang dán một lá bùa lên trán mình. Nếu anh đoán không sai thì đó là bùa phong tỏa ngũ giác.

Quý Minh Hi: …

Bọn họ đâu có làm chuyện gì khuất tất đâu chứ!

Anh giơ tay vỗ nhẹ vai Giản Hoang, an ủi: “Bình tĩnh đi, tôi bây giờ là người.”

Thật ra cũng không phải anh gan lớn, có thể cười được khi đối mặt với chuyện sống chết, mà là sau khi nỗi sợ qua đi, anh mới kịp phản ứng rằng hiện giờ mình không còn là Minh Hi, mà chỉ là một con người bình thường.

Kiếm của Chấp pháp giả có thể chém yêu, nhưng không thể giết người.

Nói cách khác, chỉ cần anh vẫn còn là con người, Chấp pháp giả sẽ không thể ra tay giết anh.

Ngón tay của Giản Hoang cuối cùng cũng ngừng run rẩy, nhưng hắn vẫn chưa chịu buông Quý Minh Hi ra. Là một yêu quái vốn không có cảm xúc, đây là lần đầu tiên hắn hiểu được thế nào là “sợ hãi sau khi tai họa qua đi”.

Giờ hắn mới hiểu, năm xưa Minh Hi nói đến “một đường sinh cơ”, rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng hắn vẫn không hiểu được tại sao Quý Minh Hi lại đoán được kết cục này, vậy mà chưa từng nói với hắn điều gì—trừ phi… Quý Minh Hi nghĩ rằng người vung kiếm sẽ là hắn.

Dù sao thì lập trường của họ, ngay từ đầu đã là đối địch.

Đây là lần đầu tiên Quý Minh Hi thấy Giản Hoang căng thẳng đến thế, nên cũng mặc kệ để hắn ôm, rồi hỏi: “Vừa rồi cũng là Chấp pháp giả à?”

“Ừ.”

“Chết rồi à?”

“Chưa, đó chỉ là một tia tàn hồn của hắn. Bản thể không thể rời khỏi địa phận của mình. Nhưng hắn đã bị trọng thương, trong thời gian ngắn sẽ không đến được núi Hi Dương đâu, cậu không cần lo lắng cho sự an toàn của các yêu khác.”

“Ồ.”

 

Hết

Chương 143:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page