Quý Minh Hi bị áp chế đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm kia lao về phía mình.
Khoảnh khắc ấy, cảnh tượng trùng khớp hoàn toàn với những lần anh từng suy diễn trong quá khứ.
Anh khẽ nhắm mắt, nở nụ cười có phần cay đắng — anh không thể thoát khỏi định mệnh, còn yêu quái… thì mãi mãi không thoát khỏi kết cục bị tận diệt.
“Đoàng đoàng!” Tiếng súng vang lên trong siêu thị. Người kia vung kiếm chém bay đạn, bật cười lạnh:
“Vũ khí của loài người mà cũng mơ làm ta bị thương… Ư!”
Một viên đạn trúng chân hắn ta. Thiên lôi tinh thuần bùng nổ trong cơ thể, luồng sét cường lực lan khắp gân cốt tứ chi, khiến hắn ta đau đớn đến mức không kìm được mà khom người xuống.
Giản Hoang đứng ngay gần đó. Giữa ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn thản nhiên rút ra một cuốn sổ: “Giản Hoang — Cục Xử lý Sự kiện Đặc biệt Quốc Gia. Nghe nói ở đây có phần tử bạo lực tấn công dân thường, tôi đến hỗ trợ.”
Nói xong, hắn giơ súng bắn liền năm phát vào tên kia. Sau khi chắc chắn hắn ta không thể nhặt lại trường kiếm nữa, hắn mới hạ tay xuống.
Quay sang thấy gương mặt Quý Minh Hi vẫn còn chưa hoàn hồn vì sợ, hắn lạnh mặt quay lại bắn thêm năm phát nữa.
Bắn xong, hắn còn không quên giải thích: “Hắn ta quá nguy hiểm, không bắn thêm vài phát tôi sợ hắn vùng dậy lần nữa.”
Người đàn ông nằm trên mặt đất đã đau đến mức không thể thốt nên lời, chỉ có thể nghiến răng căm hận mà nghe tiếng vỗ tay tán thưởng xung quanh. Hắn ta giận đến mức tưởng chừng có thể nghiến nát cả hàm răng.
Còi báo động vang lên inh ỏi, xe cảnh sát đã tới trước cửa siêu thị. Mấy cảnh sát nhanh chóng áp giải hắn ta lên xe.
Trong khi tất cả còn đang chìm đắm trong sự phấn khích vì màn đấu súng vừa rồi, thì không ai để ý rằng — người bị trúng đạn đó… không hề chảy máu.
Vết thương trên tay chân hắn ta bắt đầu dần hồi phục, chỉ có những vùng bị lôi điện đánh trúng là vẫn còn đau âm ỉ. Hắn ta yếu ớt quay đầu nhìn sang, hỏi: “Anh là ai… vì sao có thể làm tôi bị thương?”
Giản Hoang không trả lời. Hắn chỉ lạnh lùng nắm lấy cổ áo đối phương như xách một con gà, cúi đầu, giọng trầm thấp vang lên đầy cảnh cáo: “Đây là địa bàn của tôi. Dù anh là ai, cũng cút khỏi địa giới núi Hi Dương cho tôi.”
Người có thể quản lý khu vực núi Hi Dương lại còn dùng được Thiên lôi… hình như chỉ có một con yêu đó mà thôi.
Thiên Chế — người vừa bị áp giải lên xe — khẽ nhếch mép cười, nhưng vì đau đớn nên chẳng thể nở nổi nụ cười hoàn chỉnh, chỉ phát ra tiếng thở hổn hển:
“Ha… thì ra là con chó điên từng mất tích đó.”
“Rầm!”
Đầu của Thiên Chế bị đập mạnh vào thành xe, xung quanh lập tức lóe lên ánh chớp lôi điện. Nếu toàn bộ năng lượng đó cùng lúc bộc phát, thì ngay cả một Chấp pháp giả có Thiên đạo che chở cũng không chịu nổi.
“Khà… đều là làm việc cho Thiên đạo cả mà, đâu cần phải ra tay độc như vậy. Yêu bên địa bàn tôi bị tôi giết sạch rồi, qua đây là định san sẻ bớt áp lực cho ‘hậu bối’ anh thôi…”
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã thấy khẩu súng trong tay Giản Hoang biến thành một thanh kiếm. Không chút do dự, Giản Hoang đâm thẳng vào hắn ta, ghim hắn ta xuống đất. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, như đang nhìn một xác chết.
Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm ghim vào ngực, một đợt lôi điện bùng nổ từ tim hắn ta. Thân xác của Thiên Chế rốt cuộc không chống đỡ được nữa, dần tan thành làn khói xanh và tiêu tán trong không khí.
Bầu không khí trong xe lập tức đặc quánh lại, nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi.
Ngay cả Nhiễm Hữu Phong — người đang ngồi ghế lái — cũng phải cố gắng hít thở thật nhẹ, sợ chỉ cần thở mạnh một chút thôi là chẳng còn thấy được mặt trời ngày mai.
Trong ấn tượng của anh ta, Giản Hoang luôn là người điềm tĩnh và tao nhã.
Dù đối đầu với kẻ thù ra sao, cuối cùng cũng không thoát khỏi một kiếm của hắn. Biết nhau bao năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy một Giản Hoang bạo liệt và đáng sợ đến vậy — đúng như lời tên kia nói: “chó điên”.
Cửa kính xe bị gõ nhẹ. Người con trai suýt nữa bị đâm thủng khi nãy đang đứng ngoài, gương mặt đầy lo lắng.
Sao lại có loại người ngốc đến thế chứ? Mạng còn chưa giữ nổi mà còn dám lại gần đây làm gì? — Nhiễm Hữu Phong gào thét trong lòng, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Giản Hoang vẫn đang trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm, không dám động đậy. Chỉ sợ nếu mình hạ cửa kính xuống, lập tức sẽ có thêm hai cái xác trong xe.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng