Anh ta đang cau chặt mày, như thể đang rất tức giận. Trước mặt anh ta là hai người mặc đạo bào xanh trắng, một người trong số đó sắc mặt trắng bệch, cúi đầu lặng lẽ chịu mắng.
“…Tôi đã gửi tin nhắn trước rồi mà, rõ ràng dặn là thời gian này không nên rời núi. Vậy mà các cậu cứ nhất quyết tới. Tới thì tới, sao lại không chờ tôi hành động đã? Giờ xảy ra chuyện rồi, cậu bảo tôi phải nói sao cho phải đây?”
Người sắc mặt trắng bệch loạng choạng suýt ngã. Quý Minh Hi vội bước tới đỡ lấy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỳ Dương Thiên bóp trán, nói với người còn lại: “Cậu đưa sư đệ mình về phòng nghỉ trước đi, lát nữa đưa đi bệnh viện kiểm tra.”
“Vâng.”
Nói xong, hai người kia liền dìu nhau rời đi.
Kỳ Dương Thiên kéo Quý Minh Hi vào một góc vắng, thấp giọng nói: “Người đó là đệ tử trong môn phái của tôi, thờ Hồ Tiên. Vừa rồi con hồ tiên mà cậu ta thờ bị chém mất rồi, tôi phải đi xử lý chuyện này. Thầy cẩn thận nhé.”
Anh ta không nói thêm gì nữa, nhưng những gì anh ta vừa tiết lộ đã đủ để Quý Minh Hi hiểu — có người đang giết yêu trong địa phận núi Hi Dương.
Phong cách này rất giống Chấp pháp giả. Nếu không phải khi đó Giản Hoang còn đang ngồi trong văn phòng, Kỳ Dương Thiên thậm chí đã nghi ngờ là do hắn ra tay.
Chuyện này không nhỏ, Quý Minh Hi vội vàng chạy đến siêu thị mua đồ. Vừa thanh toán xong, đang định gọi Giản Hoang đến đón, thì bỗng có người gọi anh lại.
“Ơ kìa, chẳng phải là thầy Quý sao? Xuống núi mua đồ à?” Một người đàn ông trung niên từ ngoài bước vào, bên cạnh còn có một người mặc cảnh phục.
Ông ta nhìn đống đồ Quý Minh Hi vừa mua, rồi quay sang nói với người thu ngân: “Chị Hai Lý! Mấy món này tính vô tài khoản của tôi. Hồi trước nếu không nhờ thầy Quý giúp, thằng con tôi chắc chết từ lâu rồi.”
“Thì ra là thầy giáo này à? Trời ơi, sao thầy không nói sớm, nói sớm tôi đã không lấy tiền rồi.” Chị Hai Lý nhiệt tình giúp Quý Minh Hi gói đồ. Thấy trong túi có nhiều kẹo, chị ta còn tiện tay bỏ thêm vào một nắm nữa.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Không biết thầy còn nhớ không, tôi là Lại Thế An, cha của Lại Tử Hành. Còn đây là người anh em của tôi, làm ở đồn công an thị trấn Thanh Hà.
Hôm nay gặp phải một thằng điên, tự dưng xông tới đâm thằng con tôi một nhát. May mà tôi ngăn lại được, mẹ nó, tối nay mà tôi không tìm được hắn thì tôi không mang họ Lại nữa!”
Lại Tử Hành trước kia từng dùng hương tạo ma để cầu nguyện với cổ hoè, thân thể vì thế bị tà ma chiếm giữ.
Tuy hiện giờ tà ma đã bị tiêu trừ, nhưng trong vòng một năm vẫn sẽ lưu lại chút tà khí mờ nhạt — loại khí tức này hầu hết đạo sĩ bình thường đều rất khó phát hiện ra.
Còn kiểu “gặp yêu là giết, bất kể lý do”, như thể điên cuồng không phân trắng đen này — đúng là quen thuộc đến chết tiệt.
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối sầm. Đèn ở cửa siêu thị nhấp nháy lúc sáng lúc tối, tiếp xúc chập chờn, khiến khung cảnh đêm nay càng thêm rợn người.
Một người đàn ông da trắng bệch bước vào, tóc dài đến eo, mặc cổ phục dài như từ ngàn năm trước, vẻ ngoài hoàn toàn không ăn nhập gì với thế giới hiện đại — cứ như một hồn ma vượt thời không mà đến.
“Chính là hắn!” Lại Thế An lập tức chỉ tay hét lên, nhưng đối phương thậm chí không buồn ngẩng đầu nhìn, thái độ lạnh nhạt như thể ông ta chỉ là một con kiến ven đường — không đáng để bận tâm.
Cái khí chất siêu thoát khỏi trần thế, cộng với sự khinh thường sinh mạng ấy — giống y như Giản Hoang khi ở trạng thái “Trừng phạt”.
Là Chấp pháp giả.
Trong đầu Quý Minh Hi lập tức lóe lên đáp án. Anh nhìn thấy khóe miệng người đó dường như khẽ nhếch lên thành một nụ cười gần như không thể phát hiện.
“Đoán đúng rồi, xem ra lần này không sai.”
Người kia rút thanh trường kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm dưới ánh đèn phát ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo.
Tiếng hét kinh hoàng và tiếng ngăn chặn của cảnh sát xung quanh chẳng hề khiến hắn ta dao động — tất cả chỉ như một bản nhạc nền vô nghĩa, không đáng để hắn để tâm.
Chỉ trong một nhịp thở, hắn ta đã lao thẳng về phía trước. Ngay khoảnh khắc đó, Quý Minh Hi cảm nhận được tất cả những gì liên quan đến Lệnh săn yêu, kèm theo giọng nói đầy phấn khích của đối phương:
“À… mùi của đại yêu kiểu này, lâu rồi không được nếm lại… Năng lượng còn hơn cả Thần Núi, có khi lần này đủ để ngủ thêm vài năm nữa.”
Kiếm khí của hắn ta mang theo sức mạnh quy tắc của Thiên đạo, mỗi chiêu đều mang theo lực lượng hủy diệt kinh thiên động địa.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng