Danh sách chương

Giản Hoang thì vẫn đang cúi đầu đọc sách, trông như chẳng hề quan tâm đến chuyện gì xung quanh, còn Quý Minh Hi vẫn giữ nụ cười hiền hòa như mọi khi, hoàn toàn không giống người phát ra ác ý.

Anh ta có chút mơ hồ, cuối cùng cũng gạt chuyện đó sang một bên. Nhưng chính nhờ quan sát kỹ hơn lúc này, Kỳ Dương Thiên mới nhận ra — thật ra hai người kia cũng không thân mật như mình nghĩ. 

Họ chỉ đang ngồi cạnh nhau, Giản Hoang đặt tay lên phần tựa lưng của sofa, còn Quý Minh Hi thì ngồi hơi nghiêng dựa vào, nên mới tạo cảm giác như bị khoác vai.

Kỳ Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Dù sao yêu đương là chuyện tự do, nhưng nếu một người là giáo viên yêu học sinh, người kia lại là Chấp pháp giả sát yêu không chớp mắt — thì thật sự chẳng giống một kết cục đẹp chút nào.

Anh ta đưa giấy xin phép ra, nói: “Tôi có việc cần xuống núi một chuyến, lần này không biết bao lâu mới quay lại được, nên muốn xin nghỉ với thầy.”

“Được thôi, có gì nhớ liên lạc nhé.” Quý Minh Hi ký tên lên giấy xin nghỉ, trong lòng không khỏi thầm khen Kỳ Dương Thiên đúng là người có trách nhiệm. 

So với anh, Ngải Tả Tư còn chẳng buồn viết giấy, hễ có tin tức sốt dẻo là bỏ ngang cả tiết mà chạy đi liền. Nhưng anh cũng không trách được, vì thật ra hai người này đều là bị anh “ép buộc” ở lại.

Trước khi rời đi, Kỳ Dương Thiên lại không nhịn được ngoái đầu nhìn một lần nữa. Nói thật là cũng không thể trách anh ta nhìn nhầm. 

Cái sofa lớn trong phòng này đủ chỗ cho ba người, còn có hai cái ghế đơn riêng biệt. Vậy mà hai người họ lại không chọn những chỗ trống đó, cứ phải chen nhau ngồi sát một chỗ — không hiểu nhầm mới là lạ.

Quý Minh Hi thì không cảm thấy cách ngồi đó có gì kỳ lạ. Ngày xưa trong động phủ của anh chỉ có một chiếc ghế đôi cũ kỹ, mỗi khi rảnh rỗi là hai người lại cùng ngồi đó đọc thoại bản. 

Ngồi riết rồi thành quen, giờ dù có thêm bao nhiêu chỗ, anh vẫn vô thức muốn ngồi cạnh Giản Hoang.

Giản Hoang lúc này đang dùng app nội bộ của tổ chức để đọc sách. Vì tính chất đặc biệt của đơn vị, sách mà hắn mượn có cấp độ bảo mật rất cao, nên không sợ bị người khác phát hiện là mình đang đọc 《Xuyên thành tiểu Sơn thần được mọi người cưng chiều》.

Lông mày lạnh lùng của hắn khẽ nhíu lại, càng đọc càng thấy Quý Minh Hi rất giống nhân vật chính trong truyện — dịu dàng, ấm áp, xung quanh lại cứ có cả đống “ruồi bọ” ve vãn không dứt.

Đến chương 256, nam phụ mà hắn yêu thích nhất — ít nói, chững chạc và đáng tin cậy — tỏ tình với nhân vật chính thì bị từ chối. Lý do là vì người đó quá kín đáo, khiến nhân vật chính không hiểu được tấm lòng của hắn.

Lông mày Giản Hoang nhíu chặt đến mức như muốn xoắn thành nút — cứ như thể người bị từ chối… chính là mình vậy.

Hắn lật đến chương cuối cùng, phát hiện nhân vật chính cuối cùng lại ở bên một cậu trai trẻ trung nhiệt tình, hoạt bát như cún con. 

Nghĩ đến việc Quý Minh Hi luôn nhiệt tình với Tiểu Hắc, trong khi với mình thì lạnh nhạt, lần đầu tiên Giản Hoang cảm thấy bất an — chẳng lẽ tính cách của hắn… cũng giống như nam phụ trong truyện, chẳng được ai yêu thích?

Thế nhưng bản chất con người hắn — lại ngây ngô đến mức ngay cả chính mình cũng thấy khó chịu.

Dù sống đã mấy ngàn năm, nhưng vừa mới xuống trần thì đã bị Minh Hi nhặt về nuôi suốt một trăm năm. 

Sau này hóa hình thành người cũng luôn ở bên Minh Hi. Sau khi Minh Hi ngã xuống, hắn mới gia nhập Cục Xử lý Sự kiện Đặc biệt Quốc Gia. 

Cuộc sống hàng ngày chỉ xoay quanh việc làm nhiệm vụ, rồi quay về động phủ nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng mới đến xem Quý Minh Hi sau khi chuyển sinh sống thế nào.

Thế nên, về suy nghĩ của con người, về tình yêu tình cảm… hắn thực sự mù tịt.

Nếu đối phương là yêu quái, hắn còn có thể ngang nhiên bắt về động phủ. Dù gì trong thế giới yêu quái, sức mạnh là lẽ phải, cướp đoạt cũng là một kiểu quy tắc được công nhận. 

Nhưng trớ trêu thay — Quý Minh Hi lại là một con người hoàn toàn thuần túy. Dù khi còn là Thần Núi, anh cũng hiểu tình cảm hơn cả yêu quái. Nếu không, anh đã không thể nào tạo nên ngôi trường này.

Đúng lúc ấy, cửa văn phòng lại bị đẩy ra. Quý Xa Xa chạy thẳng vào, chỉ mấy bước đã nhào tới ôm lấy chân Quý Minh Hi, mắt lấp lánh như sao: “Thầy Quý ơi, cuối tuần rồi, Xa Xa muốn ăn kẹo! Thầy mua kẹo cho Xa Xa được không ạ?”

Quý Minh Hi liếc nhìn vào ngăn kéo — đống đồ ăn vặt lần trước mua thật sự đã hết sạch. Anh đứng dậy, nói: “Thầy xuống núi mua luôn đây, Xa Xa có muốn đi cùng không?”

(Mỗi ngày chia sẻ 3 lần, sẽ được 30 pha lê miễn phí đó ạ, mọi người nhớ chia sẻ để đọc truyện nha :3 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ)

Hết

Chương 139:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page