Danh sách chương

Anh rút con dao ra, nghiêm túc nói: “Thần binh này, thầy xin nhận. Nhưng mà… nó hơi to, cầm cũng nguy hiểm, để lúc khác thầy cất vào ngăn kéo cẩn thận là được.”

Nói dứt lời, lòng bàn tay bỗng nóng rát, không hiểu sao, anh lại hiểu được ý của con dao — nó không muốn bị nhốt trong ngăn tủ.

Cảm giác này đến quá đột ngột, chính bản thân anh cũng thấy kỳ lạ, bèn thuận miệng nói tiếp: “Nếu nó có thể thu nhỏ lại cỡ móc khóa, chưa mài sắc, thì chắc là có thể mang theo bên người.”

Bách Hiểu Sinh cười khẩy: “Thần binh này ngạo lắm, từ trước đến giờ chỉ có người phải chiều nó, chưa từng thấy nó chịu chiều người khác bao giờ.”

Đúng là thầy giáo này, cái gì cũng không biết thật.

Thế nhưng chỉ giây sau, thanh thần binh kiêu ngạo ấy lại uốn éo một hồi, biến thành một chiếc móc khóa nhỏ xíu, tinh xảo, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay của Quý Minh Hi.

Quý Minh Hi chọt chọt cái móc khóa bé xíu kia, tiếp tục vào vai: “Đúng là thần binh có khác, còn có thể thay đổi hình dạng nữa.”

Bách Hiểu Sinh: …?

Cậu bé nắm giữ Lưỡi dao kinh hoàng suốt hơn trăm năm, vậy mà chưa bao giờ thấy “đại gia” này biến hình bao giờ.

Đệ Nhất chẳng chút nể tình mà đập tan tia hy vọng cuối cùng của cậu bé: “Nó đã chọn chủ rồi.”

Trừ khi Quý Minh Hi chết, bằng không sẽ không ai có thể sở hữu thanh dao này nữa.

Quý Minh Hi móc chiếc móc khóa nhỏ vào chùm chìa khóa của mình, mỉm cười nói: “Vậy là thầy may mắn thật đấy, mới đến đã được thần binh chọn.”

Hành động không mấy để tâm, chẳng chút nâng niu; gương mặt không biểu cảm lấy một chút kinh ngạc; giọng điệu thì lại giống như đang dỗ trẻ con — Bách Hiểu Sinh có thể khẳng định chắc chắn rằng: người này… đến giờ vẫn chưa hiểu nổi thanh dao đó thực sự có ý nghĩa gì.

Nhưng cú tát này thực sự đến quá nhanh, lại quá mạnh, ngoài việc bực bội ra thì cậu bé cũng chẳng làm gì được.

*

Sau khi mấy người kia rời khỏi, trong khuôn viên trường lập tức nổi gió âm u, tiếng còi báo động chói tai vang vọng khắp bầu trời.

Ngôi trường vừa nãy còn vắng vẻ đột nhiên xuất hiện vô số con mắt, từng con quỷ với đủ hình thù kỳ quái lũ lượt xuất hiện, dõi ánh nhìn về phía cổng trường, rì rầm bàn tán.

“Ra ngoài thật rồi kìa, ông thầy mới đến này cũng ghê gớm đấy.”

“Biết trước có chuyện tốt thế này thì tôi đã đến lớp rồi!”

“Biết cái đầu cậu á, chắc chắn là thằng Bách Hiểu Sinh tính ra được rồi, trong cái trường này làm gì có chuyện gì qua được mắt nó.”

“Nhưng sao bọn họ ra ngoài dễ vậy nhỉ? Kết giới vô hiệu rồi sao?”

Mặt đất bẩn thỉu như đang sống, từng đợt đất nhầy nhụa bò về phía cổng trường. Trên đó chi chít những con mắt đỏ rực như máu, mỗi bước đi đều để lại chất lỏng đặc quánh như hắc ín.

Sinh vật ấy cất giọng khàn khàn như đã vài trăm năm không uống nước: “Tôi cũng muốn ra ngoài… Tôi muốn ăn người…”

Khi khối đất đầy mắt kia đâm vào cánh cổng, lớp màn nước trong suốt bao phủ quanh trường khẽ rung lên, rồi tụ lại thành một tia sét khổng lồ giáng thẳng xuống thân nó.

Ánh sáng chói lóa kèm theo tiếng nổ rung trời, đánh cho khối đất rắn đặc ấy trở nên lỏng lẻo, yếu ớt.

“A a a… Kết giới lại không có vấn đề gì…” Những con mắt ngập tràn căm hận, bao nhiêu tinh khí mà hắn ta dày công nuôi dưỡng suốt hai mươi năm lại bị một tia sét đánh tan sạch sẽ.

Bên vệ đường có một con quái nhỏ chỉ bằng con kiến, là một khối sáng lấp lánh không rõ hình dáng, nhưng khí tức toát ra lại vô cùng thuần khiết. Nếu nuốt được nó, chắc chắn có thể gia tăng sức mạnh đáng kể.

Hắn ta nở nụ cười độc ác, lết người tiến về phía khối sáng đang ngơ ngác kia, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: mặc kệ nội quy trường học, hắn ta cần sức mạnh, phải lao ra ngoài ăn thịt người.

Giọng nói khàn khàn lẩm bẩm những lời phản nghịch: “Sơn Thần đã ngã xuống, chẳng còn ai có thể cản nổi ta…”

Nhưng đúng lúc khối sáng sắp lụi tắt, bầu trời u ám bỗng xoắn lại, bóng dáng một người đàn ông hiện lên giữa không trung, rồi chỉ với một cú chớp mắt đã xuất hiện ngay trước cổng trường.

“Phá vỡ nội quy học viện — xử tử.”

Giản Hoang đưa tay ra, khối bùn đất kia lập tức như bị bóp chặt cổ họng từ xa, vặn vẹo giãy giụa rồi hóa thành làn khói đen, tan biến trong không khí.

Hắn quay đầu nhìn tấm bảng đếm ngược hiện lên con số 32, rồi biến mất tại chỗ.

Cả khuôn viên chìm vào tĩnh lặng chết chóc. Chỉ đến khi chắc chắn rằng người kia sẽ không quay lại, bọn chúng mới dám thở mạnh.

“…Cái khối sáng nhỏ kia thật sự là đồng loại của chúng ta à?”

“Cậu dám tự nhận là đồng loại với đại nhân Giản Hoang sao? Rõ ràng là một màn ‘thả mồi bắt cá’ còn gì!”

“Không thể nào, lần trước cục bùn xấu xí kia vượt kết giới cũng có sao đâu.”

“Ai bảo lần này nó lại dám nhắc đến Sơn Thần. Sơn Thần thì đúng là mất rồi đấy, nhưng người tình của ngài ấy vẫn còn mà.”

 

Hết

Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page