Nếu Đói Đói có thể dùng ảo cảnh để giải toả oán niệm trong lòng, thì lý ra Thuận Úc cũng có thể bù đắp tiếc nuối của mình trong ảo cảnh này.
“Vì tôi không nhớ mặt cậu ấy thế nào nữa rồi.”
Thuận Úc thở dài, một làn hơi trắng phả ra từ miệng.
Hắn ta đã sống quá lâu, dù ngày nào cũng hồi tưởng lại, nhưng khuôn mặt của Tiểu Thiên vẫn bị thời gian xoá nhòa.
Hắn ta còn nhớ những chuyện từng trải qua với cậu ấy, nhớ sự nhiệt tình của dân làng Tiểu Hàn Sơn, nhưng lại không còn nhớ được gương mặt người quan trọng nhất.
Ảo cảnh được tạo thành từ ký ức của mình, nhưng ngay cả hắn ta cũng không còn nhớ được, thì ảo cảnh sao có thể tái hiện?
Vì thế ảo cảnh này đã đóng băng ở ngày hắn ta rời khỏi Tiểu Hàn Sơn. Tuyết rơi nặng hạt, và kẻ ngốc ở phía xa ấy vẫn nghĩ mình trốn kỹ lắm sau tảng đá, nhưng lại không chịu bước ra gặp hắn ta lần cuối.
Cuối cùng, hắn ta nhìn làn khói bếp nơi xa và người đang đứng giữa tuyết, bất chợt gọi lớn: “Tôi không giận đâu, nên nếu rảnh… cậu cũng có thể đến thăm tôi một chút.”
Là một yêu quái có năng lực liên quan đến điều khiển tâm trí, Thuận Úc tỉnh táo hơn bất kỳ yêu nào khác.
Hắn ta biết rất rõ ảo cảnh này là sự phản chiếu từ ký ức của bản thân, cũng hiểu rõ những gì mình làm trong đó chẳng qua chỉ là những cố gắng vô ích.
Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn muốn bù đắp một chút, tự lừa mình dối người rằng… ở một không gian nào đó, mình đã có thể sửa chữa điều nuối tiếc ấy.
Ảo cảnh do sinh vật từ dị giới tạo ra tuy rất chân thực, nhưng đối với những yêu quái đã tu luyện hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm như bọn họ thì chẳng có tác dụng gì.
Ngược lại, họ thậm chí còn có thể lợi dụng ảo cảnh để đạt được điều mình muốn. Chỉ là những yêu quái mới sinh chưa đầy trăm năm thì không may mắn như vậy, ai nấy đều vật lộn trong đau khổ của chính mình.
Nỗi đau của Quý Hảo bắt đầu từ khi mới được sinh ra. Bản năng bảo cô ta phải đi hù dọa người khác, nhưng ý thức mới hình thành lại khao khát được người ta khen ngợi.
Cô ta đã thử làm vài việc tốt, ai ngờ mỗi lần có người vừa khen là lập tức kích hoạt điều kiện biến hình của mình. Hình dạng kinh dị đó khiến người vừa khen cô ta bị doạ ngất tại chỗ.
Thế là cô ta lại đổi sang nơi khác làm việc tốt, nhưng vẫn lặp lại vòng luẩn quẩn đó—cứ hễ được khen là lại hù người ta ngất.
Lâu dần, cô ta không còn đợi được lời khen nào nữa, thay vào đó là những lời đồn ngày càng rùng rợn về mình.
Cô ta lang thang trên phố suốt năm ngày, con đường vốn đông đúc giờ chẳng còn ai. Chỉ còn lại một tiểu yêu quái ngồi giữa lòng đường, chẳng ai khen, cũng chẳng ai để cô ta dọa, buồn chán đến cực điểm.
Nhưng cô ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng—cuộc sống hình như… lẽ ra phải náo nhiệt hơn thế, và cũng nên có nhiều hy vọng hơn một chút.
Một khe nứt xé toạc hư không, một người đàn ông đội mũ trùm đầu bước ra từ bên trong.
Cô ta cảnh giác đứng bật dậy, biến thành một khối thịt khổng lồ, hàm răng sắc nhọn, sẵn sàng tấn công.
“Ta sẽ không đi với các ngươi đâu! Đừng tưởng ta còn nhỏ thì không biết gì, vùng đất núi Hi Dương ấy, yêu quái đi vào là không có đường về! Các ngươi – mấy vị Thần Núi – lúc nào cũng nói những lời đường mật, ai biết được sau khi đi rồi sẽ bị đối xử thế nào? Dù gì cũng là đi chết, chẳng bằng liều mạng với ngươi một trận!”
Quý Minh Hi kéo mũ trùm xuống, chìa tay ra nói: “Quý Hảo, chương trình tạp kỹ em thích đã có tập mới rồi, có muốn xem không?”
“Mau mau mau! Mau đưa điện thoại cho em! Tập này có sân khấu trình diễn cực cháy luôn đó!” Ánh mắt cảnh giác của Quý Hảo lập tức bị phấn khích thay thế, cô ta nắm lấy tay Quý Minh Hi, sốt ruột đòi điện thoại.
Dạo gần đây luyện nhảy cũng có chút thành tựu, ai cũng vỗ tay khen ngợi, nhưng chỉ nhảy đi nhảy lại điệu đó cũng thấy hơi chán rồi, cô ta phải học cái mới thôi.
Sau khi theo thầy đi ra khỏi khe nứt, cô ta mới bừng tỉnh nhận ra—mình vừa rồi là bị mắc kẹt trong ảo cảnh.
Quý Minh Hi đưa điện thoại cho cô ta, khen: “Làm tốt lắm. Dù đang trong ảo cảnh, em vẫn không làm tổn thương ai.”
Cái đầu của Quý Hảo lại biến thành miệng lớn, rồi rất nhanh lại trở về dáng vẻ một cô gái nhỏ.
Sau bao nhiêu năm tu luyện, cô ta đã không còn là tiểu yêu ngày xưa không kiểm soát được việc biến hình nữa rồi. Cô ta cười hì hì hai tiếng, cầm lấy điện thoại, thành thạo mở lên, rồi phát hiện… không có tín hiệu.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng