Danh sách chương

Nhưng mà… nhìn kiểu gì cũng giống như anh đang xem Tiểu Hắc là một con thú bông dễ thương, đến đi lại cũng ôm trên tay.

Hình như lúc đầu Tiểu Hắc cũng từng giãy dụa dữ lắm, chỉ là đánh không lại nên mới dần cam chịu nằm im.

Chết tiệt, càng nghĩ lại càng thấy cắn rứt.

Anh đứng cạnh Giản Hoang, hạ giọng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết hồi đó anh đau khổ đến vậy… Tôi cứ nghĩ Tiểu Hắc yếu quá nên không thể hóa hình. 

Khi đó giới săn yêu bắt đầu hoạt động ở vùng dãy Dạ Hoa, tôi lo cho anh—không, là lo cho Tiểu Hắc—sợ nó ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nên mới giữ nó lại trên núi Hi Dương…”

Sao càng nói càng giống đang biện hộ vậy trời.

“Thôi được rồi, thật ra chỉ là… đã quá lâu rồi không có ai ở bên cạnh tôi. Nên khi gặp một kẻ không sợ mình, tôi đã không muốn buông tay.” Quý Minh Hi thở dài, cuối cùng cũng chịu thừa nhận hành vi ngang ngược của mình. 

Anh chột dạ nói: “Chỉ là tôi không ngờ điều đó lại khiến anh tổn thương đến mức ấy…”

Sao càng nói càng thấy vô lý thế này…

Giản Hoang cắt ngang mớ lảm nhảm của Quý Minh Hi, có chút buồn cười bảo: “Là kẻ trừng phạt được thiên đạo chọn, cho dù đang ở trong trạng thái suy yếu, thì cũng không đến mức không thể thoát ra khỏi một ngọn núi Hi Dương.”

Vậy là vì lòng tự tôn bị tổn thương do bị thương rồi. Quý Minh Hi ngoan ngoãn ngậm miệng, không nhắc đến chuyện đó nữa.

Khi họ bước qua khe nứt thời không để tiến vào ảo cảnh tiếp theo, Giản Hoang vẫn không đợi được câu nói tiếp theo của Quý Minh Hi.

Hắn hơi buồn bực—rõ ràng chỉ cần đối phương hỏi thêm một câu nữa thôi, hắn sẽ nói: khoảng thời gian ở núi Hi Dương chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất của mình. Nếu không, hắn đã chẳng ở lại mãi như vậy. Cũng sẽ nói cho anh biết, ký ức đó đau ở chỗ nào.

Không phải vì bị thương, cũng không phải vì lòng tự tôn bị tổn thương, mà là vì hối hận—hối hận vì lúc Minh Hi đưa tay ra, hắn lại ra tay với người đàn ông dịu dàng ấy, khiến cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ không còn lãng mạn nữa.

Vì vậy, hắn vẫn luôn nghĩ, nếu lần đầu gặp gỡ khi ấy hắn không tấn công, thì bọn họ sẽ có một khởi đầu thế nào? Liệu có giống như trong truyện, có được một cái kết thật đẹp?

Hắn ở lại trong ảo cảnh, cũng là để sửa lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người.

Nhưng ảo cảnh thì vẫn chỉ là ảo cảnh, cho dù tưởng tượng ra bao nhiêu khả năng, thì cũng không bằng trân trọng hiện tại.

***

Không gian phía sau khe nứt trở nên u ám đến cả màu sắc cũng nặng nề. Trong gian đá thất, vang lên tiếng hét kinh hoàng và tiếng tụng chú dồn dập. 

Căn phòng chất đầy những chum gốm lớn và quan tài, bên trong là nước xanh đặc sệt sôi trào, ngâm những con người đang nhắm nghiền đôi mắt.

Cuồng phong nổi lên trong phòng, mang theo chất lỏng màu xanh có tính ăn mòn cực mạnh. 

Những kẻ mặc áo bào hình rắn màu đen bỏ chạy tán loạn, nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể tránh khỏi cơn mưa axit ấy. 

Cơ thể họ bị ăn mòn, cơn đau khiến họ gào thét thảm thiết. Khi kẻ săn mồi trở thành con mồi, họ mới bắt đầu biết cầu xin, nhưng đã quá muộn rồi.

Quỷ Đói đứng ở giữa phòng, thần sắc lạnh tanh. Ngược lại, mấy chục cái miệng mọc trên cơ thể nó lại đồng loạt há to, cười rộ lên như thể đã rửa được mối hận lớn. 

Sau khi đã chơi đùa đủ với đám chuột rắn này, những cái miệng ấy cuối cùng cũng hút những thân xác đầy thương tích kia vào bụng.

Ảo cảnh “tách” một tiếng liền tắt ngúm, tất cả trở lại bóng tối đen đặc không thấy nổi năm ngón tay. 

Lơ lửng giữa không trung là một màn hình phát ra tia lửa điện, bên trên hiện ra bảng cảnh báo màu đỏ liên tục nhấp nháy, kèm theo tiếng còi báo chói tai.

“Cảnh báo: Dữ liệu mất liên kết với máy chủ, khởi động lại thất bại, vui lòng kiểm tra lỗi.”

Quỷ Đói đã quay lại hình dạng một đứa trẻ, ngồi một mình giữa bóng tối. Ánh đỏ phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ, khiến nó càng thêm phần rùng rợn và quỷ dị.

Nó không biểu cảm gì, cắn mấy miếng thịt ảo trong tay. Trên phần da lộ ra bên ngoài vẫn còn vài cái miệng—xem ra phản ứng căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn dịu xuống.

Nỗi đau của nó chưa từng dừng lại, kể từ khi bị đưa vào Trường Sinh Môn.

Quý Minh Hi đau lòng bước tới, ôm lấy đứa bé tóc dài đến eo, khoác cẩm y lộng lẫy ấy vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Thầy đến rồi đây.”

Ánh mắt vô hồn của Đói Đói dần lấy lại chút ánh sáng, nó rúc đầu vào hõm cổ của Quý Minh Hi, thì thầm: “Em biết ngay là thầy sẽ đến đón em mà.”

 

Hết

Chương 124:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page