Học Sinh Của Tôi Lại Không Phải Người?!

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Ban đầu Quý Minh Hi tưởng mấy đứa nhỏ này chỉ là trẻ em bị bỏ lại quê, ai ngờ nghe từ miệng Bách Hiểu Sinh thì có vẻ hoàn cảnh của tụi nhỏ còn tệ hơn cả trẻ bị bỏ lại — đến cả người thân cũng không còn.

Bị hỏi, hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, từ khi sinh ra đến giờ vẫn mặc bộ quần áo này, hoàn toàn không có khái niệm thay đồ.

Quý Minh Hi lại hỏi: “Trường này còn ai khác không?”

“Không có.” Bách Hiểu Sinh lắc đầu, trong trường chỉ có một người.

Quý Minh Hi: “Còn thầy cô khác thì sao?”

Bách Hiểu Sinh: “Ngoài thầy ra thì không có giáo viên nào hết.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe vẫn không tránh được tiếng thở dài. Quý Minh Hi nắm tay hai đứa trẻ, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta đi thị trấn mua chút đồ, ngủ lại một đêm rồi về. Không phải lo tiền nong, thầy lo hết.”

Bách Hiểu Sinh: “Thầy nói là… đi ra ngoài ạ?”

Quý Minh Hi: “Ừ.”

Tên thiếu niên “có vấn đề” đột nhiên trở nên sầu não, để mặc thầy giáo mới kéo mình đi về phía trước. 

Khi nhìn thấy cánh cổng trường tối om nhưng ánh lên hàn quang kia, mắt cậu bé đầy vẻ tang thương, ngẩng đầu để cơn gió lùa qua hốc mắt đẫm lệ.

“Không ra được đâu… Những kẻ bị mắc kẹt trong ngôi trường này đã sớm mất đi tự do rồi…”

Từ khi ngôi trường này được dựng nên đến nay đã hơn năm trăm năm. Trong quãng thời gian dài đằng đẵng đó, cậu bé từng chứng kiến vô số quỷ quái liều mình xông ra ngoài, kết cục không thân tàn ma dại thì cũng tan thành tro bụi. Mà cánh cổng này, nơi trấn áp vô số oan hồn, dù có hứng chịu bao nhiêu lần pháp thuật công kích, vẫn vững như bàn thạch, chưa từng xuất hiện một vết nứt.

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Bách Hiểu Sinh: “Có lẽ em với thế giới bên ngoài vốn chẳng có duyên phận…”

Quý Minh Hi: …

Thằng nhóc này đang yên đang lành lại phát biểu mấy câu như thể vừa bước ra từ một tiểu thuyết u tối thế?

Anh mở cổng trường ra, thấy hai đứa nhỏ vẫn đứng yên không dám nhúc nhích, bèn mỗi tay kéo một đứa bước ra ngoài, sau đó quay đầu đóng cổng lại.

Bách Hiểu Sinh, người còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương: ?

Mình… ra ngoài thật rồi sao?!

Hơn nữa còn không bị tan thành tro bụi!

Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên trời, thời tiết bên ngoài đã hửng nắng, ánh mặt trời rọi xuống xuyên qua tầng mây, cảnh tượng yên bình và rực rỡ.

Người kia… lại không xuất hiện.

Bách Hiểu Sinh quay đầu nhìn sang “người đứng đầu” bên cạnh, cả hai đều thấy được sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

Thầy giáo này… có gì đó rất đặc biệt.

Bách Hiểu Sinh vừa giả vờ lau nước mắt vừa cảm thán: “Em cứ tưởng cả đời này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa…”

Quý Minh Hi không đành lòng nhìn thấy cậu bé với dáng vẻ như thể đã cam chịu số phận, liền bắt đầu giảng đạo lý động viên: “Các em đừng tự coi thường bản thân. Chỉ cần học hành chăm chỉ, thi được một trường đại học tốt, thì vẫn có thể ra khỏi núi. Như thầy đây, hồi nhỏ cũng bị bỏ lại ở thôn Quý, nhưng sau này vẫn thi đỗ thủ khoa cả thành phố, được nhận vào trường đại học ở thủ đô.”

Mắt Đệ Nhất sáng rực lên, khí thế cũng tăng vọt so với lúc còn trong trường: “Em biết mà! Học hành là có ích, đứng nhất cũng là có ích!”

Bách Hiểu Sinh muốn nói lại thôi, rồi lại thôi không được — người bình thường chẳng phải nên nói kiểu “sau này thầy sẽ dẫn mấy đứa ra ngoài chơi mỗi ngày” mới đúng sao!

Thôi vậy, trước khi chết còn được ra ngoài dạo một vòng, cũng coi như không uổng kiếp này rồi.

Cậu bé chọt chọt thầy giáo không theo lẽ thường của mình, nói: “Con dao lúc nãy tên là Lưỡi dao kinh hoàng, nếu thầy có thể tạo ra một bầu không khí đáng sợ và khiến đối thủ rơi vào cảm xúc đó, thì nỗi sợ đó sẽ trở thành hiện thực. Ví dụ nhé, nếu lúc nãy thầy chỉ cần tin một chút xíu vào câu chuyện em kể, thì ngay lập tức sẽ trở thành oan hồn dưới lưỡi dao rồi.”

“Nghe đồn thanh thần binh này có linh trí, sẽ tự chọn chủ nhân cho mình. Chỉ có người được nó lựa chọn mới có thể phát huy toàn bộ năng lực của nó. Nhưng hồi nãy nó… chẳng có phản ứng gì cả, chắc lời đồn cũng không đáng tin lắm.”

“Bây giờ nó là của thầy rồi, thầy phải biết dùng cho tốt đấy.”

Giọng nói của Bách Hiểu Sinh nhẹ như gió thoảng, tay cậu bé chậm rãi siết lại giữa không trung, cắt đứt liên kết giữa mình với con dao.

Không ngờ mình cũng có lúc làm người tốt… Hử? Mà khoan, liên kết giữa mình với con dao sao lại biến mất sạch sẽ đến thế?

Quý Minh Hi vỗ tay nhiệt liệt, dù thiết lập này nghe có vẻ hơi “hơi trẻ trâu”, nhưng nhìn màn trình diễn của Bách Hiểu Sinh chắc là đang chủ động giao nộp hung khí đây mà.

Là một giáo viên tốt, lúc này tất nhiên anh phải theo đúng kịch bản rồi.

 

Hết

Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page