Chỉ có một thiếu niên mắt híp cười như hồ ly giơ tay hỏi: “Là chỉ thực hiện một điều ước cho cả nhóm, hay mỗi người một điều ước? Bọn tôi đông người thế này, nếu chỉ được một cái thì keo kiệt quá rồi đấy.”
Bình thường trong hoàn cảnh thế này còn có thể mặc cả được sao?
“Một cái…” Dưới ánh mắt khinh thường của hơn chục người, quả cầu máy móc đành miễn cưỡng sửa lại: “Mỗi người một điều ước.”
Dù sao thì nó cũng không định để đám người kia vượt ải thành công.
“Thế mới đúng, bắt đầu đi.”
Lý Thu Thu lại nghe thấy giọng của Thập Khả Tư, đang cảnh báo bọn họ phải cẩn thận với quả cầu máy móc này, đừng tham gia vào trò chơi cá cược.
Cô ta nhìn đám yêu quái bên kia đã đồng ý tham gia và còn hào hứng chuẩn bị chơi lớn, trong lòng chỉ bật ra sáu dấu chấm lửng.
Khả Tư, xin lỗi nhé, tín hiệu kém quá, cô vẫn chậm một bước.
Cách đó không xa, Quý Minh Hi đang trò chuyện với Giản Hoang. Cô ta bước tới kể lại sự việc, vốn nghĩ sẽ bị mắng, ai ngờ thầy Quý vẫn dịu dàng như thường, dịu giọng an ủi: “Đừng lo, thầy Giản đã xác định được vị trí bạn của em rồi. Nhưng bạn em và quả cầu máy móc có cùng khí tức, e là phải hoàn thành mấy trò chơi này mới cứu được cô ấy. Đừng sợ, thầy và các bạn đều ở đây, chúng ta sẽ có chừng mực.”
“Trò chơi đầu tiên: Tăng tốc vượt sa mạc. Trong vòng hai tiếng, các người phải đến được thị trấn cơ giới cách đây hai mươi cây số.” Quả cầu máy móc bay lên không trung, phát ra tiếng cười quái dị: “Mới là cửa ải đầu tiên thôi đấy, đừng chết sớm quá nhé.”
Vừa dứt lời, sa mạc liền sụp xuống thành dòng cát chảy, một con sư tử máy khổng lồ từ dưới bật lên, gầm lên một tiếng vang trời, cuốn theo một trận bão cát, vô số lốc xoáy nhỏ lao thẳng về phía họ. Môi trường bỗng chốc trở nên cực kỳ khắc nghiệt.
Quả cầu máy móc lại lên tiếng: “Quên chưa nói với các người, con sư tử này… đã đói nhiều năm rồi.”
Như để chứng minh lời nó, con sư tử vung mạnh đuôi, quật một cái làm lõm cả nền cát, nước dãi nhỏ từ khóe miệng, rồi hung hãn lao tới.
“Woah! Ngầu quá! Xe thú hình động vật!” Mắt của Quý Xa Xa lóe sáng, “bụp” một tiếng, cô bé biến hình thành một con sư tử máy giống hệt, toàn thân phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, đường nét mượt mà và vóc dáng cực ngầu, cứ như một tác phẩm nghệ thuật chuẩn bị tham gia triển lãm.
Cô bé bắt chước tiếng gầm của con sư tử vừa nãy, gầm lên một tiếng, gió cát nổi lên cuồn cuộn, vô số lốc xoáy cuốn thẳng về phía đối diện, đến mức quật ngã luôn con sư tử kia.
Linh kiện vỡ tung tóe đầy đất, trong không trung vang lên tiếng gào đau đớn của quả cầu máy móc: “Con sư tử tao tốn mười năm ráp lại mà!”
Quý Xa Xa cưỡi trên lưng con sư tử, ngơ ngác đầy dấu chấm hỏi, đưa tay rút thử một miếng trên thân nó ra, mới phát hiện con sư tử này toàn bộ chỉ được ghép từ mấy khối kim loại rời, hoàn toàn không hề hàn cố định, bảo sao vừa gặp gió đã ngã lăn ra.
“Làm sao mà tôi biết con sư tử của anh là đồ rởm chứ! Cùng lắm thì tôi lắp lại cho anh là được mà.” Quý Xa Xa bản chất vẫn là một đứa trẻ ngoan, làm hỏng đồ của người khác cũng cảm thấy có chút áy náy.
Cô bé quay sang nói với Đói Đói: “Đói Đói, cậu giúp mình gom lại mấy cái linh kiện đi. Đợi đến khi về trường, mình rảnh sẽ từ từ ráp lại cho hắn.”
“Được.” Đói Đói gật đầu, há miệng ra, đống linh kiện kia liền biến mất khỏi sa mạc.
Quả cầu máy móc giận dữ gào lên: “Không chỉ phá hỏng sư tử của tôi, mấy người còn dám trộm cả linh kiện của nó! Lũ sinh vật cấp thấp các ngươi lấy đâu ra gan vậy! Tôi hối hận rồi, bây giờ các người phải đến được thị trấn trong vòng mười phút, nếu không xem như thua! Lấy mạng các người mà chôn cùng nó đi!”
Chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đồng hồ đếm ngược đã hiện lên trên đầu từng người.
Lý Thu Thu không nhịn được nhìn thầy mình — thầy nói sẽ có chừng mực mà?
Quý Minh Hi cũng không ngờ con sư tử kia nhìn hung hãn thế mà sức phòng thủ lại bằng không, nếu không anh đã không để Quý Xa Xa nghịch ngợm như thế.
Anh kéo nhẹ tay áo Giản Hoang, hạ giọng hỏi: “Cánh cửa tùy ý của thầy ở đây dùng được không?”
Đó không phải là cửa tùy ý. Giản Hoang vốn định sửa lại, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt hơi chột dạ của Quý Minh Hi thì lại quên hết những gì định nói.
Biểu cảm sinh động như thế, trên gương mặt Thần Núi Minh Hi ngày xưa chưa từng xuất hiện.
“Dùng được.” Giản Hoang vung tay rạch ra một khe nứt không gian, đi đầu bước vào.
Phía bên kia khe nứt chính là thị trấn cơ giới kia, lúc này thời gian đếm ngược vẫn còn tám phút.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng