Danh sách chương

Quý Minh Hi bật cười, nói: “Không có gì là không ổn. Giá này còn rẻ hơn cả thị trường đồ cũ. Hơn nữa, mua xong là có người vận chuyển ngay. Nếu thầy thấy vẫn ngại, vậy thì tặng tôi thêm ít đồ đi.”

Thầy Lý mấp máy môi, định nói gì đó, cuối cùng chỉ nói được hai từ: “Cảm ơn.”

Ông ta đưa cho anh một chùm chìa khóa, nói: “Đồ có giá trị trong trường tôi đều dọn đi rồi, phần còn lại chẳng đáng mấy đồng. Cậu xem cần gì thì lấy, coi như quà tặng thêm cho bộ bàn ghế. Tôi đưa ông chủ Hà đi nghỉ trước, lát nữa quay lại phụ cậu chuyển đồ.”

Đôi mắt Quý Minh Hi sáng rực lên, hỏi: “Vậy là chuyển hết luôn cũng được hả?”

Thầy Lý bật cười, hào sảng vung tay: “Được! Miễn là các cậu khuân nổi thì cứ khuân hết cho tôi!”

“Được, có lời này của thầy là tôi yên tâm rồi.”

Quý Minh Hi cười tươi đến mức mắt cong lại, dẫn lũ trẻ quay trở lại khuôn viên trường học. Ngay khoảnh khắc đó, vị trí giữa người đi săn và con mồi bắt đầu đảo ngược.

Chỉ là, những con yêu quái bên trong vẫn chưa hề nhận ra điều đó.

Thầy Lý vừa rời khỏi trường, cánh cổng lập tức tự động khép lại. Bên trong, gió âm nổi lên, từ loa phát thanh vang lên giọng nói đượm oán hận của một thiếu niên: “Kẻ nào muốn mang đồ rời khỏi trường học, sẽ bị Thần núi Hi Dương trừng phạt!”

Đói Đói và Giản Hoang theo phản xạ lập tức nhìn về phía Quý Minh Hi.

Nơi này nếu tính theo ranh giới thời xa xưa, thực ra đúng là nằm trong khu vực cai quản của Thần núi Hi Dương.

Quý Minh Hi thoáng trầm ngâm: …Sao mình không biết là mình còn có thêm “chức năng” này vậy trời?

Trên sân trường – nơi chiếc xe tải đang đậu – đột nhiên xuất hiện vô số vệt máu sền sệt, rồi nhanh chóng lao về phía chiếc xe.

“Nếu các người còn không rời đi, máu này sẽ dính đầy xe. Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát giao thông, nói các người gây tai nạn chết người trên núi, xem các người giải thích kiểu gì!”

Quý Minh Hi: …

Con ma này thật biết “sống văn minh”, đúng chuẩn là ma từng học trong trường.

“Thì nói là người trong quan tài chết không nhắm mắt nên ho ra máu thôi, giải thích gì nữa.” Chiếc xe tải rung lên hai cái, biến thành một cỗ quan tài âm u đáng sợ, máu bắn đầy mặt trên, khiến nó thêm phần rùng rợn.

Cô bé giấy ngồi trên quan tài còn rất vui vẻ, cười khanh khách: “Dạo này tôi đang nghĩ không biết trang trí quan tài thế nào, cảm ơn bạn đã tặng gói máu nha ~”

Phía đầu phát thanh rơi vào im lặng kỳ lạ… rồi sau đó là tiếng hét vỡ giọng đầy hoảng hốt: “Mấy người… mấy người không phải người?!”

Gì cơ? Giờ mới phát hiện à? Thằng nhóc này đúng là phản ứng chậm thật.

“Sao lại không phải người chứ? Không phải người thì phải làm sao đây? Có nên báo với thầy không nhỉ… Không được, thầy đi rồi… Nhìn thì có vẻ bình thường, sao lại không phải người chứ…”

Tiếng lẩm bẩm của cậu thiếu niên vang vọng khắp ngóc ngách ngôi trường, đến mức Quý Minh Hi cũng bắt đầu cảm thấy mình sắp bị “không phải người” tẩy não luôn rồi. 

Lỡ như có người đi ngang qua nghe thấy thì sao? Mất hình tượng của trường trung học Dao Khởi mất thôi.

Anh khoác vai Lý Thu Thu, nghiêm giọng, tuyên bố rõ ràng: “Chúng tôi là người.”

Nhân Ma thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm than phiền: “Lần sau mấy chuyện như vậy nói sớm đi chứ, làm tôi cứ tưởng tất cả các người đều không phải người.”

Ngay lập tức, loa phát thanh bị cưỡng chế cắt đứt, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh, bầu trời cũng tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.

Từ sân trường vang lên tiếng trẻ con nô đùa, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng thấy ai cả — chỉ có vài “quả bóng” đang lăn lóc một mình trên sân.

Những quả bóng ấy lăn lăn lại gần, nhìn kỹ thì… mỗi quả đều là một cái đầu người, ngũ quan rõ ràng, thậm chí còn vì vẻ đau đớn mà trở nên méo mó đến đáng sợ.

… Cảnh tượng này trông quen quen.

Kiều Ny – người ngồi bên cạnh Quý Xa Xa – chạy lại gần, ngẩng mặt ngây thơ hỏi: “Thầy ơi, em chơi với mấy bạn kia được không ạ? Lâu lắm rồi em chưa được chơi bóng nhỏ.”

Quý Minh Hi xoa đầu cô nhóc: “Được chứ, nhưng nhớ đừng bắt nạt các bạn ấy quá nhé.”

Kiều Ny ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt xanh nhạt long lanh đầy hào hứng.

Đám đầu người: ???

Có gì đó sai sai…

 Không phải đáng lý người lớn nên nói với lũ trẻ đừng bị đầu lâu dọa mới đúng sao?!

Thấy Quý Minh Hi để cô nhóc lại đó một mình rồi dẫn lũ trẻ khác rời đi, một trong những cái đầu không nhịn được mà nhổ một bãi nước bọt về phía bóng lưng kia: “Phì! Đồ cặn bã, bỏ mặc trẻ con không thèm quan tâm.”

Hắn ta tuyệt đối sẽ không để tên khốn đó mang bất cứ thứ gì rời khỏi đây.

Kiều Ny ngồi xổm xuống, cố gắng đưa mắt nhìn ngang hàng với mấy cái đầu, lễ phép hỏi: “Mấy quả bóng này hình như chưa đủ, em có thể thêm mấy quả được không ạ?”

 

Hết

Chương 112:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page