Chưa nói gì cả đấy!!!
Thuận Úc hoảng hồn nhìn cái hố to phía sau, lập tức hóa thành hình dạng báo tuyết, phóng đi như tên bắn.
Quý Xa Xa cũng biến thân thành xe tang, lao vun vút trên đường chạy. Bách Hiểu Sinh thì tận dụng kỹ năng dịch chuyển tự do trong khuôn viên trường, liên tục chớp nháy trên đường đua.
Còn Quý Nhất thì tự động khởi động chế độ thi đấu, dùng phần mềm gian lận chạy lên đầu tiên.
Đường chạy trở thành nơi trình diễn tuyệt kỹ của từng yêu quái, phía sau mỗi người luôn có một tia sét lơ lửng truy đuổi không rời. Đến cả Lý Thu Thu cũng vì sợ chết mà chạy như bay.
Xong màn khởi động này, không một yêu quái nào còn đứng vững được.
Giản Hoang lạnh nhạt đánh một dấu X vào sổ ghi chép, giọng điệu hơi khinh khỉnh: “Thể lực quá tệ, sức bền không ổn, năng lực dùng như không, các em còn phải cố gắng nhiều.”
Hắn là ác quỷ thật à?!
Người ta là xăm hình Satan trên người, còn hắn là Satan phải đi xăm hình hắn lên mình ấy! Ma quỷ còn chẳng bằng hắn!
So với thầy Giản thì tự nhiên Quý Minh Hi giống thiên sứ hẳn ra.
“Sao mới học được mười phút mà đã mệt đến vậy rồi?” Quý Minh Hi đeo ba lô đứng bên sân thể dục, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Giản Hoang đáp: “Bình thường thiếu vận động, chạy có mấy vòng thôi đã chịu không nổi rồi.”
Đám yêu quái tức mà không dám nói gì. Đói Đói lê đôi chân ngắn như sắp gục đến nơi, lao tới ôm lấy Quý Minh Hi, nói: “Thầy ra ngoài mua đồ ạ? Em có thể giúp thầy vận chuyển.”
Năm xưa trường học xây dựng được cũng là nhờ vào năng lực nuốt trời của Đói Đói — một miệng là nuốt trọn tất cả vật liệu xây dựng đưa lên núi.
Quả thật chuyện vận chuyển bàn ghế cũng là một vấn đề. Quý Minh Hi ôm lấy Đói Đói, nói: “Vậy Đói Đói được miễn một tiết Thể dục nhé, đi với thầy một chuyến, mua ít bàn ghế về.”
Nghe thấy vậy, mắt đám yêu quái lập tức sáng rỡ. Quý Xa Xa giơ tay: “Em có thể đi bất cứ đâu! Còn chạy siêu nhanh!”
Kiều Ny cũng bước tới: “Em có thể triệu hồi rất nhiều búp bê, giúp vận chuyển được!”
Chỉ cần không phải học Thể dục, bảo bọn họ làm gì cũng được!
Số lượng đăng ký quá nhiều khiến Quý Minh Hi hơi khó xử. Một mình anh không thể trông hết ngần ấy đứa trẻ, nhưng xem ra đứa nào cũng có thể giúp được.
Giản Hoang nói: “Hay là cho tụi nhỏ đi hết đi, coi như hoạt động ngoài trời. Có tôi ở đây, cũng không lo xảy ra chuyện gì.”
“Cũng được.” Hàng mày đang nhíu chặt của Quý Minh Hi lập tức giãn ra. Hoạt động ngoài trời thích hợp sẽ có lợi cho sự phát triển thể chất và tinh thần của trẻ con.
Đám yêu quái đồng loạt hò reo, không chỉ vì được ra ngoài chơi, mà quan trọng nhất là — không còn bị sét đuổi theo sau nữa!
Ở căn phòng chứa đồ u ám phía xa trong thôn Thập Hà, có một giọng nói khẽ vang lên: “Dù là ai đến, tôi cũng sẽ không để họ mang đi những thứ này đâu… Hắt xì! Kỳ lạ thật, yêu quái cũng bị cảm sao?”
***
Thôn Thập Hà nằm ở phía Bắc núi Hi Dương, cách khoảng ba ngọn núi, nhưng bên đó có đường núi uốn lượn dẫn thẳng tới tận cổng làng, vì vậy so với núi Hi Dương thì nhộn nhịp hơn hẳn.
Quý Xa Xa băng qua rừng núi, phớt lờ hết mọi ngọn núi và con sông, gần như theo đường thẳng mà đến sát gần khu vực thôn Thập Hà. Nhưng cô bé không phải con người, không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt người thường.
Quý Minh Hi chỉ vào chiếc xe tải đang chở gỗ phía xa, hỏi: “Biến thành xe đó được không?”
“Được ạ.” Quý Xa Xa nhìn chằm chằm chiếc xe đó vài giây, lập tức hóa thành một chiếc xe tải bên vệ đường.
Trên xe còn có một người đàn ông trung niên mặt mũi mơ hồ ngồi trong khoang lái — nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhận ra anh ta không phải người thường.
Chiếc xe tải ngụy trang lắc lư chạy lên núi, khi đến đỉnh, bên đường có một tấm bia đá lớn: Thôn Thập Hà.
Đi thêm chút nữa là đến trường học của thôn Thập Hà. Trước cổng trường có một người đàn ông trung niên đeo kính đang đứng — xem ra chính là thầy Lý.
“Bên này.” Thầy Lý vẫy tay gọi, dẫn bọn họ đến chỗ đậu xe.
Sân trường đầy lá rụng, trên nền đất còn lưu lại không ít vết bánh xe — chắc là của những người từng đến trước đó. Ngay cạnh họ, còn có một chiếc xe tải giống hệt đang đậu sẵn.
Thầy Lý có chút ngại ngùng nói: “Người kia là đã liên hệ với tôi từ trước rồi. Lần đầu đến, anh ta bảo nơi này có ma nên bỏ chạy, tôi tưởng anh ta không cần bàn ghế nữa mới đồng ý để cậu đến xem thử. Ai ngờ vừa cúp điện thoại với cậu, anh ta đã chạy tới luôn. Ban đầu định báo cậu biết, nhưng…”
Quý Minh Hi nhảy xuống xe, nói: “Không sao đâu, để anh ta chọn trước cũng được, bọn tôi xem có nhặt được cái gì còn lại thì lấy. Cho tôi giữ lại hai cái bảng đen là tốt rồi.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng