Danh sách chương

Nói xong, mắt sáng rực, ôm điện thoại đi ra khỏi cổng trường, trông chẳng giống đi điều chỉnh tâm trạng gì cả, mà y như là tranh thủ trốn làm để đi bắt yêu quái.

Nhưng mà giờ cũng đâu có điều kiện để dạy học, Quý Minh Hi cũng mặc kệ, một mình quay lại lớp học. 

Trên đường đi anh còn tranh thủ tra thử giá bảng đen hiện nay, sáu trăm một cái, cũng không quá đắt, chỉ là nếu thay hết cho tất cả các lớp thì số tiền kiếm được tối qua từ Thủy Nguyện cũng không đủ tiêu.

Thôi thì đổi tạm cho hai lớp trước vậy. Quý Minh Hi vừa định đặt hàng thì bên chăm sóc khách hàng lại giới thiệu cho anh một loại “bảng đen thông minh”, không chỉ cho phép nhiều người viết cùng lúc, mà còn có thể phát video, hỗ trợ các trò chơi tương tác — có vẻ lũ nhỏ sẽ thích đấy, mua luôn!

Ngay khi cho vào giỏ hàng, tổng giá trị phía dưới lập tức tăng thêm 25.000, Quý Minh Hi im lặng bấm nút xóa. Loại bảng đen mộc mạc nhất vẫn hợp với những đứa trẻ mộc mạc nhất.

Làm hiệu trưởng đúng là khó thật. Anh mở ứng dụng liên lạc, định hỏi Liễu Thư Lâm xem lúc trước làm sao đổi thiết bị cho trường, nhưng tay lỡ trượt mở nhầm sang mục nhật ký bạn bè, thấy đối phương vài ngày trước vừa đăng một bài mới:

【Chia sẻ lại: Do số lượng học sinh không đủ, trường Thập Hà đã sáp nhập vào trường Trung học Thanh Hà, hiện tại còn dư bàn ghế, bảng đen… ai có nhu cầu thu mua xin liên hệ thầy Lý, số điện thoại: xxx】

Đúng là đang buồn ngủ thì có gối mang tới, Quý Minh Hi lập tức gọi vào số đó, sợ chậm chút là không kịp vớ món hời này.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng cứ ấp úng, tỏ ý không muốn bán, song nghe giọng thì lại không hẳn là như vậy.

Quý Minh Hi hỏi: “Có phải giá tôi trả thấp quá không? Tôi có thể trả thêm.”

Thầy Lý vội vàng phủ nhận: “Không phải, không phải đâu, chỗ này hẻo lánh quá, bán cũng khó, nếu cậu không lấy thì tụi tôi cũng chỉ có thể cho người ta làm củi đốt thôi. Chỉ là…”

“Chỉ là sao?”

“Tôi nói ra chắc cậu không tin, lô đồ này… không được sạch sẽ cho lắm. Trước đó đã có mấy nhóm thu mua củi đến xem rồi, nhưng không ai lấy thứ gì cả, còn bỏ chạy giữa đêm. Họ bảo nửa đêm bị ma dọa, nói ai dám lấy lô đồ này thì con ma đó sẽ lấy mạng người đó.” Có lẽ vì chuyện này hơi mê tín, thầy Lý cũng không dám nói nhiều, giọng nói hạ thấp hẳn xuống.

“Vậy thì tốt quá… à không, vậy thì kỳ quặc thật.”

Thầy Lý im lặng hai giây, hình như vừa nghe thấy một câu nói chẳng lành gì lắm.

Quý Minh Hi lấy tay che miệng, vui quá nên lỡ buột miệng, dù sao mua từ chỗ này cũng tiết kiệm được mấy vạn so với đi ra thị trường.

Anh nói với thầy Lý: “Hôm nay tôi tới xem nhé, nếu ổn thì tôi lấy hết. Trường tôi có đạo sư, không sợ mấy thứ đó đâu.”

Thì ra là trường có đạo sư, bảo sao không sợ. Thầy Lý cuối cùng cũng yên tâm, nói: “Được, nếu cậu lấy hết thì tôi bớt cho ba mươi phần trăm.”

Sau khi thỏa thuận xong và hỏi địa chỉ, Quý Minh Hi hí hửng quay lại lớp học, tuyên bố: “Thầy có chút việc phải ra ngoài, tiết Toán tiếp theo đổi với tiết Thể dục buổi chiều nhé.”

“Yeahhh!” Mười tên yêu quái đều không nhịn được mà bật dậy hoan hô, hành động giấu bảng đen của họ quả nhiên là đúng đắn!

Quý Minh Hi cũng bật cười theo bọn trẻ, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Giản Hoang để sắp xếp lại thời khóa biểu.

Lớp học lập tức yên tĩnh trở lại. Khoan đã, ai bảo thầy Thể dục là ai?

“Thầy Quý, em muốn học Toán cơ!”

Nhưng lúc này, thầy Quý đã không còn nghe thấy tiếng gọi của bọn họ nữa rồi.

***

Sân thể dục của trường trung học Dao Khởi rất rộng, rộng đến mức mười một người cùng độ kiếp mà vẫn còn thừa chỗ.

Giản Hoang mặc đồ thể thao đứng trên đường chạy, giọng điềm đạm: “Khởi động bằng cách chạy bộ trước đi.”

Cả đám yêu quái nhìn nhau, có vẻ… giống một tiết Thể dục bình thường thật?

“Người thường chạy 5 vòng, phi nhân loại chạy 50 vòng, tôi sẽ chạy cùng các em.”

Tuy hơi mệt thật, nhưng vẫn còn trong giới hạn chịu đựng được. Huống chi Giản Hoang – vị chế tài sư kia – vậy mà lại chịu chạy cùng, đúng là tận tâm tận lực.

Khi tiếng còi vang lên, đám yêu quái lục tục bắt đầu chạy, vừa chạy vừa tán gẫu vài câu, nhịp độ thong thả chẳng khác gì đang tản bộ. 

Giản Hoang cũng lững thững theo sau, không trách mắng, cũng không thúc ép họ tăng tốc, cả bầu không khí như thể đang trải qua một buổi chiều yên bình.

Giản Hoang bất chợt bước nhanh hơn, vượt qua Thuận Úc đang vươn vai ngáp ngủ. Bỗng nhiên, trời đang trong xanh đột ngột chuyển mây, sấm sét đùng đoàng, một tia sét giữa ban ngày giáng thẳng xuống, đánh trúng sát bên gót chân của Thuận Úc.

Thuận Úc: !!!

Suýt chút nữa hắn ta đã bị sét đánh trúng rồi!

Hắn ta kinh hãi nhìn về phía thầy giáo, đối phương vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên như thường lệ, mở miệng nói: “Tôi chưa nói à? Ai chạy chậm hơn tôi thì sẽ bị sét đánh.”

 

Hết

Chương 106:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page