Học Sinh Của Tôi Lại Không Phải Người?!

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

…Đây đúng là nhà sắp sập rồi còn gì.

Một cơn gió thổi qua, cánh cổng từ từ mở ra, phát ra tiếng “két… két…” chói tai đến ê răng, giống như đã bị rỉ sét hàng trăm năm chưa từng dùng tới.

Quý Minh Hi vừa bước vào, tiếng “két két” lại vang lên, rồi “rầm” một cái, cánh cửa đóng sập lại sau lưng anh.

Ngay gần cổng có một bảng thông báo. Theo lý thì nó phải trưng ra lịch sử trường học, gương mặt học sinh tiêu biểu, hay giáo viên ưu tú gì đó, nhưng ở đây chẳng có gì ngoài mấy chữ đỏ như máu.

【Nội quy trường: Cấm ăn thịt đồng loại.】

Nội quy cũng mới mẻ thật đấy.

Quý Minh Hi tiếp tục đi sâu vào trong, trước dãy phòng học anh nhìn thấy một tấm bảng đếm ngược khổng lồ. Không rõ là trước đó đếm ngược cho sự kiện gì, nhưng con số đỏ rực trên đó dừng lại ở số 2.

Trước khi đến, theo thông tin công bố trên cổng thông tin giáo dục, trường này hiện còn hai học sinh và một giáo viên. 

Nhưng giờ đây, tất cả các lớp học đều đóng kín cửa, cửa sổ phủ đầy bụi, chẳng giống có người sinh sống chút nào, vậy mà lại có cảm giác như đang bị nhìn lén từ khắp nơi.

Quý Minh Hi đi vòng quanh mấy lượt, cuối cùng cũng phát hiện ra phòng học số 4 trên tầng 4 của dãy nhà khuất sáng là đang mở cửa. Anh đặt vali ở tầng trệt, rồi đi lên hướng về phía căn phòng đó.

Mây đen chưa tan, hành lang tối đến mức không nhìn rõ từng bậc thang. Mỗi bước đi đều vang lên những âm thanh xào xạc, không rõ là tiếng người thì thầm hay thứ gì đó đang lẩn trốn trong bóng tối.

Môi trường học hành gì mà tệ quá vậy.

Quý Minh Hi nhíu mày, so với một ngôi trường làng cũ kỹ, nơi này trông còn giống kiểu bị bỏ hoang nhiều năm thì đúng hơn.

Hành lang tầng bốn phủ kín một lớp bụi dày, anh đi qua để lại một dãy dấu chân nối dài.

Trong dãy hành lang, chỉ có cửa phòng học số 4 là mở. Cánh cửa đen kịt như cái miệng của một con thú dữ đang chờ nuốt chửng con mồi. 

Quý Minh Hi đứng ngay cửa, đúng lúc một tia sét xé ngang bầu trời, chiếu sáng hai bóng người bên trong—một người đang ngồi nghiêm chỉnh ở góc lớp đọc sách, một người thì đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.

Khoảnh khắc anh bước vào phòng học, hai ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía mình, lờ mờ có thể thấy khóe miệng họ cong lên thành một nụ cười méo mó chẳng giống người bình thường.

Xem ra đây chính là hai học sinh được nhắc đến trên cổng thông tin giáo dục.

Quý Minh Hi lần mò tìm công tắc trên tường, hỏi: “Sao không bật đèn? Học trong bóng tối không tốt cho mắt đâu đấy.”

Công tắc dính dáp như nhựa đường, phải dùng rất nhiều sức mới ấn xuống được. Đèn sợi đốt cũ kỹ trên trần chớp nháy hai cái, rồi lại chìm vào bóng tối.

“Anh có biết không?” Phía sau vang lên giọng nói của một cậu bé. Ngoài trời sấm sét ầm ầm, học sinh ngồi ở góc lớp vẫn giữ tư thế ngay ngắn, nhưng người đứng cạnh cửa sổ thì đã biến mất.

“Nơi anh đang đứng ấy, từng có người bị đâm xuyên đầu bằng dao, máu thịt nhầy nhụa kẹt cứng công tắc đó. Đèn cũng từ đó không bao giờ sáng lên nữa. Anh biết người đó là ai không?”

Giọng cậu bé đầy hứng thú, mang theo tiếng cười khúc khích, không đợi ai trả lời đã tự mình kể tiếp câu chuyện: “Là anh đó!”

“Tìm thấy rồi.”

Lời nói vui vẻ của Quý Minh Hi vang lên cùng lúc với âm thanh va chạm kim loại ghê rợn đến rợn tóc gáy.

Anh lấy từ trong túi ra chiếc đèn năng lượng mặt trời, bật lên, ánh sáng mạnh lập tức chiếu rọi mọi ngóc ngách trong lớp học. Ngay gần anh là một con dao nhỏ cắm vào tường, lưỡi dao đã cắm sâu một nửa vào chỗ công tắc.

Quý Minh Hi như ngộ ra: “Hèn gì bấm mãi không được, thì ra công tắc bị hỏng.”

Cậu bé cầm con dao còn lại trong tay: …

Vậy ra nãy giờ mình kể cả một câu chuyện rùng rợn như thế, mà người này không nghe lấy một chữ?

“Chán chết.”

Cậu bé rút dao ra khỏi tường, công tắc lại trở về trạng thái ban đầu.

Lúc này Quý Minh Hi mới nhận ra phía sau mình có một cậu bé tóc dài đang đứng. 

Gương mặt cậu ta tuấn tú, khóe mắt như mang theo ý cười, trông cứ như nhân vật phản diện mắt híp trong phim hoạt hình. 

Chỉ tiếc là cách ăn mặc quá mức tả tơi—áo ba lỗ rộng thùng thình của ông cụ, quần short lam sậm rách nát, chẳng khác gì ông già trong xóm ra đầu ngõ dạo mát.

Nhìn con dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong tay cậu bé, Quý Minh Hi thở dài trong lòng, đưa tay ra nói: “Tôi là thầy giáo mới được bổ nhiệm ở trường này. Dao là vật nguy hiểm, đưa đây để thầy giữ giúp em nhé.”

Vừa dứt lời, khắp trường học bỗng vang lên tiếng hít khí lạnh. Ngay cả cậu thiếu niên mắt híp trước mặt cũng vì quá kinh ngạc mà mở to mắt, như một cơn gió lao vọt ra cửa sổ nhìn xuống dưới, giọng đầy vẻ không tin nổi: “Thầy giáo? Trường tụi em… thật sự có thầy giáo rồi sao? Tụi em không cần chết nữa à?”

 

Hết

Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page