Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chiếc xe khách lắc lư lao đi trên con đường núi quanh co, tài xế đạp ga như thể đang lái máy bay, chỉ với năm tệ đã cho hành khách trải nghiệm cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí.
Khi qua khúc cua lớn, cả người Quý Minh Hi bị ép sát vào cửa kính, bên ngoài là dãy núi mênh mông trùng điệp nối tiếp nhau.
Đừng nói thành phố, đến cả một căn nhà cũng hiếm thấy. Thứ duy nhất có chút hơi hướm hiện đại, ngoài cánh quạt điện gió trên đỉnh núi đằng xa, chính là con đường núi mà họ đang đi.
Tài xế suốt dọc đường cứ ho khan, mỗi lần ho là tay lái lại lệch đi vài độ, suýt thì lướt sát mép vực lao xuống. Cảnh tượng khiến Quý Minh Hi thót tim, không dám nhắm mắt dù chỉ một giây.
“Khụ khụ, đến thôn nhà họ Quý rồi.”
Cửa trước xe khách mở ra. Trên xe chỉ có vài người, tài xế đương nhiên nhớ rõ từng điểm xuống của họ.
Quý Minh Hi nhìn ra ngoài một cái. Đó là một con đường đất gồ ghề khó phân biệt, cỏ dại cao ngang nửa người mọc đầy, trông chẳng giống nơi có người qua lại thường xuyên. Thế nhưng, con đường ấy lại trùng khớp với ký ức của anh.
“Trông cũng đẹp trai đấy, sao lại mò tới cái nơi khỉ ho cò gáy này chịu chết không biết.” Tài xế lẩm bẩm bằng giọng địa phương, rồi lại ho thêm hai tiếng.
Quý Minh Hi bất ngờ cũng bật ra câu đáp lại bằng đúng phương ngữ ấy: “Cảm ơn đại ca khen em đẹp trai nhé.”
Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng. Tài xế vốn tưởng người trẻ tuổi nhìn có vẻ nho nhã sang trọng này là từ thành phố đến để khám phá mạo hiểm, nên mới dám lén lút buông lời lẩm bẩm bằng tiếng địa phương. Ai ngờ lại bị nghe thấu.
Quý Minh Hi lấy từ trong túi ra một quả lê rồi đặt sang bên cạnh, mỉm cười nói: “Ăn thử quả lê đi, lớn vậy rồi mà chưa ai khen em đẹp trai bao giờ hết.”
Anh có dáng vẻ dịu dàng, giọng nói cũng ấm áp không kém, giống hệt giáo viên mầm non. Dù không cười, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên như mang sẵn ý cười, khiến người ta dễ có cảm giác thân thiện và gần gũi.
Sự ngượng ngùng vừa nãy bỗng chốc tan biến nhờ nụ cười đó của Quý Minh Hi.
Tài xế nhận lấy quả lê, cắn một miếng rồi thuận miệng nói theo: “Không đùa chứ? Cậu trông chẳng khác nào minh tinh trên tivi cả. Quả lê này tôi nhận nhé, vừa hay gần đây ho dữ quá.”
Hắn cúi người lục trong hộp đựng đồ ra một cuốn sổ, vừa ăn lê vừa viết một dãy số, xé ra rồi đưa cho anh: “Xe này mỗi ngày chỉ chạy một chuyến. Nếu có bị thương hay cần gấp về trấn thì gọi tôi, coi như bao xe luôn.”
“Cảm ơn đại ca.” Quý Minh Hi nhận lấy tờ giấy, trong mắt ánh lên nét cười càng sâu hơn.
Đường núi ngoằn ngoèo mà dài dằng dặc, dù có bao xe cũng chẳng mất bao nhiêu tiền. Đại ca này rõ ràng là đang lo anh có chuyện gấp mà không tìm được xe.
Người dân trong núi, vẫn luôn nhiệt tình và chất phác như vậy.
Tài xế chỉ vài miếng đã gặm sạch quả lê, ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, nói: “Cậu nhóc, nếu gặp phải thứ gì không sạch sẽ, thì tới miếu Sơn thần dưới chân núi Hi Dương nhé. Nơi đó chẳng có thứ gì dám lại gần đâu.”
“Vâng ạ.” Quý Minh Hi mỉm cười vẫy tay chào đại ca, đứng nhìn chiếc xe khách tiếp tục lao vun vút trên con đường núi.
*
“Cậu thanh niên này chắc về quê thăm người thân nhỉ, không biết là làng nào, giọng nghe cũng lạ.”
Cảm giác nghẹn nơi cổ họng đã bớt nhiều, tài xế bắt đầu trò chuyện với hai hành khách ở hàng ghế sau.
“Tôi nghe quen quen, nhưng lại không nhớ ra được, mẹ, mẹ có nhận ra không?” Người đàn ông trung niên trên xe quay sang hỏi người phụ nữ ngồi cạnh.
“Để mẹ nghĩ xem.” Bà lão tóc bạc trắng, lưng đã còng, suy nghĩ một lúc lâu rồi chậm rãi nói:
“Thằng bé đó nói giọng giống giọng vùng dưới chân núi Hi Dương. Khu đó hẻo lánh, người cũng ít khi ra ngoài. Nếu không phải vì hồi xưa có em gái gả qua bên đó, chắc mẹ cũng chẳng nhớ nổi.”
Vùng núi này, mười dặm đổi một giọng. Chỉ cách nhau một thôn thôi mà phương ngữ đã có sự khác biệt tinh tế. Giọng nói ban nãy của chàng trai kia, chính là giọng địa phương của vùng thôn họ Quý dưới chân núi Hi Dương.
Nhưng… thôn họ Quý sớm đã không còn nữa rồi.
Nghe đồn núi Hi Dương quanh năm có ma quỷ quấy phá, dân làng dưới chân núi không chịu nổi cảnh sống hoang mang lo sợ nên đều đã dọn đi nơi khác. Giờ chỉ còn lại mấy người thành phố không sợ chết kéo tới để livestream “phiêu lưu thám hiểm”. Năm nào cũng có mấy người vì bị kẹt trong núi mà lên cả bản tin thời sự.
Người giữ miếu cuối cùng của thôn họ Quý hình như mới mấy hôm trước ăn nhầm thứ không nên ăn mà qua đời. Mấy cụ già trong vùng vốn tin thờ Sơn thần đã góp tiền lại, nhờ tài xế dũng cảm này đi giúp lo hậu sự.
You cannot copy content of this page
Bình luận