Hoàng Hậu Độc Ác

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Trong cung yên tĩnh được một thời gian, rồi đến phiên Tân Nguyệt cách cách và Khắc Thiện thế tử từ Đoan vương phủ vào cung.

Khắc Thiện trông thật thà, ta khá thích.

Nhưng Tân Nguyệt lại là một kẻ mít ướt, vừa gặp ta đã khóc, lại quỳ xuống, khiến ta giật mình.

Ta bảo người đỡ nàng dậy, ngồi xuống, rồi nhanh chóng cho nàng uống độc lệ.

Thế gian này quá nhiều nữ nhân thích khóc, ta đã phát minh ra độc lệ, khiến họ không thể khóc ra nước mắt, thật là sáng suốt!

Ta quả thật thông minh không thể tả.

Nhưng rắc rối trước mắt vẫn chưa giải quyết được.

Tân Nguyệt không khóc được, cũng không khóc nữa.

Sau đó nàng bắt đầu kể lể, nào là ân cứu mạng của Nỗ Đạt Hải, nào là nàng cảm kích không ngớt, chỉ hận không thể báo đáp, nào là thiên thần gì đó.

Ta tu đạo một nghìn năm còn chưa thành tiên, võ tướng giết người vô số như hắn lại muốn thành thần sao? Đúng là nằm mơ.

Võ tướng nhân loại không phải không thể thành thần, nhưng phải có đại công đức.

Ví dụ như cứu vạn dân khỏi nước lửa, có công lập quốc.

Biết đâu sau khi ch*ết có thể trở thành sát tinh hay môn thần gì đó.

Vì khinh thường lời của Tân Nguyệt, nên ta cũng không lắng nghe nàng nói gì.

Nhưng nàng cứ thao thao bất tuyệt, ồn ào đến mức ta sắp bị ù tai.

Có lẽ nàng ta còn nói nhiều hơn Phúc Nhĩ Khang lúc trước.

Bây giờ dường như Phúc Nhĩ Khang vẫn canh cổng, không có tiền đồ lớn, năm ngoái cưới một cô vợ, sống cuộc đời bình thường, không còn kiêu ngạo như trước.

Trong lúc suy nghĩ lan man, Tân Nguyệt cách cách vẫn tiếp tục bla bla bla…

Ta nói gì nàng ta cũng kéo về ân cứu mạng của Nỗ Đạt Hải.

Ta thấy cực kỳ phiền phức, bụng đói, muốn ăn cơm.

Thấy Khắc Thiện đáng thương bên cạnh cũng bắt đầu xoa bụng.

Ta tiện tay cho Tân Nguyệt uống độc thượng thanh, khiến giọng nàng trở nên cao vút, như bị bóp cổ nói chuyện, khiến người nghe khó chịu.

Tiếng này vừa vang lên, nàng ta cũng bị dọa, cuối cùng im lặng.

Ta vội nói: “Tân Nguyệt cách cách nói nhiều quá, làm hỏng giọng rồi. Dùng cơm trước đi, cách cách và thế tử chắc cũng đói rồi. Có gì ăn xong nói sau.”

Lúc ăn cơm, hoàng đế cũng đến, có lẽ cũng muốn gặp Tân Nguyệt cách cách.

Nhưng sắc mặt hoàng đế không tốt, không biết trên triều xảy ra chuyện gì.

Tân Nguyệt cách cách khi ăn cơm rất bình thường, sắc mặt hoàng đế tốt lên một chút.

Ăn xong, dùng trà, hoàng đế nói vài lời quan tâm và an ủi nàng.

Kết quả Tân Nguyệt cách cách vừa mở miệng, giọng cao vút đến khó nghe làm hoàng đế giật mình.

Ta cũng có chút hối hận, nếu Tân Nguyệt ở lại trong cung, người phải chịu khổ nghe nàng nói chuyện không phải là ta sao?

Độc này thất bại, ban đầu ta không nghĩ nhiều, không ngờ không hại được đối tượng bị trúng độc, ngược lại hại người nghe nàng nói chuyện.

Nhưng độc thượng thanh này ta tiện tay phối, bây giờ chưa có giải dược, có lẽ phải đợi đến tối mới giải độc được.

Hoàng đế vội vàng đuổi nàng ta đi, nói rằng Nỗ Đạt Hải tự xin chăm sóc nàng rồi để Tân Nguyệt cách cách mang Khắc Thiện thế tử rời đi.

Ta cũng không kịp giải độc cho nàng.

Ta nghĩ, không hại ta thì cũng không cần giải độc cho nàng vội.

Tân Nguyệt cách cách cảm ơn rối rít, dập đầu rồi rời đi.

Hoàng đế lấy khăn lau mồ hôi, nói:

“Giọng nàng ta vốn như vậy sao? Thật tội cho hoàng hậu phải nghe nàng ta nói chuyện cả buổi sáng.”

“Có lẽ trên đường chạy nạn làm hỏng giọng, đáng thương thật.”

Ta nhún vai, hiếm khi cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng đó là độc do ta hạ, vẫn không nên giả vờ từ bi.

“Đáng thương cái gì! Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt có tình ý với nhau, cách cách không đứng đắn như vậy có gì đáng thương?”

“Vậy bệ hạ để Tân Nguyệt đến phủ tướng quân, là định thành toàn cho họ sao?”

“Họ nằm mơ! Nỗ Đạt Hải vừa đánh thắng trận, Tân Nguyệt là con gái trung thần, bây giờ xử lý họ sẽ bị chỉ trích là hoàng gia tàn nhẫn bạc bẽo.”

“Ta đợi họ phạm sai lầm, rồi xử lý sau. Hơn nữa, Tân Nguyệt có giọng nói như ma quỷ, không thể để nàng ta ở trong cung hại ta.”

Ta thầm lắc đầu.

Dù giọng nàng có dễ nghe, nàng vẫn nói nhiều đến phiền phức, suýt làm ta phát điên.

“Ban đầu ta muốn trừng phạt Nỗ Đạt Hải, rồi dạy dỗ Tân Nguyệt, nhưng thực sự không chịu nổi nghe nàng ta nói chuyện, như nghe chim kêu.”

“Đợi đi, nếu họ dám gây chuyện, rồi ta xử lý cũng không muộn. Dù sao cũng là cách cách, mất mặt là vương phủ, không phải ta.”

“Ta không muốn gặp lại nàng ta nữa.”

(Cần giải thích, thái hậu không ở trong cung, hoàng đế hiện tại làm việc tùy tiện, không quá quy củ, chỉ quan tâm đến niềm vui của mình. Hoàng hậu là hồ ly, vốn không để ý đến quy củ và mặt mũi hoàng gia, đương nhiên đi theo hoàng đế. Vì vậy, Tân Nguyệt không ở lại trong cung mà đến phủ tướng quân. Nếu thái hậu có mặt thì Tân Nguyệt nhất định phải giữ hiếu và học quy củ, chuyện có tình ý cũng không thể chấp nhận.)

Giọng nói của Tân Nguyệt như vậy, Nỗ Đạt Hải còn thích nàng sao?

Nếu không thích thì tốt. Sau này ta giải độc cho nàng, rồi gả nàng đi.

Vì thế, ta quyết định tạm thời không giải độc cho nàng, cũng coi như làm việc tốt, cứu mạng nàng.

Chỉ là làm phiền phủ tướng quân phải chịu đựng một thời gian.

Dù sao không hại đến ta là được.

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page