Hoàng Hậu Độc Ác

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Sở vương vốn kỳ vọng rất nhiều vào Hạo Trinh, nhưng khi Hạo Trinh mắc phải căn bệnh này, rõ ràng là vô dụng rồi.

Lại nghe đại phu nói bệnh này có thể truyền cho con cháu, Sở vương liền trách mắng phúc tấn Tuyết Như.

Tổ tiên nhà họ không ai mắc bệnh này, rõ ràng là do Tuyết Như mà ra.

Tuyết Như có miệng cũng không biện giải được, từ đó mất đi sự sủng ái suốt hai mươi năm qua của Sở vương.

Ba con gái chính thất của phúc tấn cũng bị ảnh hưởng, con cái của họ gần như bị các gia đình từ chối.

Bệnh này là bệnh ẩn, không biết khi nào sẽ phát tác.

Người thừa kế gia nghiệp làm sao có thể mắc bệnh này?

Con gái có bệnh ẩn như vậy, làm sao có thể gả đi?

Vì thế, phu quân của họ hoặc tự nguyện hoặc bị thúc ép phải nạp thiếp, để sinh con cái có thể thừa kế gia nghiệp.

Những kẻ tàn nhẫn thậm chí còn mong họ sớm ch*ết đi, để có thể cưới kế thất sinh con chính thống.

Hạo Trinh đã vô dụng, Sở vương liền chuyển sang chú ý đến con trai thứ của mình.

Hạo Tường dù không tiến thủ, nhưng ít nhất vẫn khỏe mạnh, sau này việc truyền tông nối dõi của Sở vương phủ đều phải dựa vào hắn.

Hạo Trinh dù đã cưới công chúa, nhưng tình cảm vợ chồng không hòa hợp, công chúa đã mấy tháng không triệu Hạo Trinh đến qua đêm.

Hơn nữa, với căn bệnh này, người sáng suốt đều biết Hạo Trinh không thể thừa kế vương phủ, Hạo Tường mới là chủ nhân tương lai.

Vì vậy, cả Sở vương phủ đều chuyển hướng, bắt đầu dựa vào trắc phúc tấn.

Phúc tấn Tuyết Như bắt đầu sống không yên ổn.

Tuyết Như vừa cảm thấy có lỗi, vừa tức giận.

Bà ta biết gia đình mình không có bệnh này.

Mà Hạo Trinh là con nuôi, rõ ràng bệnh này phải do cha mẹ ruột của Hạo Trinh truyền lại.

Bây giờ không chỉ mình bà ta chịu khổ, mà cả ba con gái cũng sống khổ sở như mật đắng.

Bà ta căm hận chị gái mình, khi chọn con nuôi sao không tra xét kỹ lưỡng tổ tiên tám đời.

Đồng thời cũng căm hận Hạo Trinh, trong lòng mắng thầm không biết bao nhiêu lần.

Nếu biết trước như vậy, thà nuôi một đứa con gái bên mình còn hơn.

Nghĩ đến con gái Bạch Ngâm Sương, lòng bà ta vừa đau đớn vừa xót xa, để kẻ hèn mọn kia chiếm lấy phú quý, còn sinh ra bệnh quái ác.

Vốn là mong Hạo Trinh sẽ đối xử tốt với nàng, nhưng với bộ dạng hiện tại của con gái, Hạo Trinh có thể cưng chiều được bao lâu đây?

Bà ta lại nghi ngờ, chẳng lẽ vì mình đổi con gái lấy con trai, phá hoại luân lý, nên trời phạt, để họ đều mắc bệnh?

Hiện tại Tuyết Như cũng không còn cách nào khác, may mà khi không phát bệnh Hạo Trinh vẫn tuấn tú phong nhã, thấy Sở vương ngày càng lạnh nhạt với hắn, chỉ còn hy vọng hắn có thể lấy lòng công chúa.

Chỉ cần công chúa vui vẻ, Hạo Trinh sau này cũng sẽ có phú quý.

Hạo Trinh có phú quý, bà ta và Ngâm Sương cũng sẽ được nhờ.

Nhưng khi nàng khuyên Hạo Trinh hạ mình với công chúa, lại bị Hạo Trinh mắng mỏ, hắn kích động, rồi lại ngất xỉu, miệng sùi bọt mép.

Tuyết Như buồn khổ, chỉ có thể chỉ huy hạ nhân khiêng hắn về phòng.

Quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần, Hạo Trinh luôn miệng gọi tên “Ngâm Sương”, Tuyết Như cũng đành cam chịu.

Trong lòng cũng có chút an ủi vì Hạo Trinh không hề ghét bỏ bộ dạng hiện tại của Ngâm Sương.

Bà ta thở dài vài tiếng “Thôi vậy”, dù sao bà ta vẫn là đích phúc tấn của vương phủ, chỉ cần còn sống ngày nào, sẽ bảo vệ họ ngày đó.

Về sau, Hạo Trinh dù không có quyền thế phú quý, cũng có thể sống trong phủ.

Nhưng Hạo Trinh không quấn quýt với Ngâm Sương như bà ta mong muốn.

Hắn không yêu thương người phụ nữ khác, nhưng ngày càng không muốn nhìn thấy Ngâm Sương.

Hắn vẽ rất đẹp, nên điên cuồng vẽ hàng chục bức tranh của Ngâm Sương, tất nhiên là Ngâm Sương của ngày xưa, treo đầy phòng.

Hắn ngày đêm uống rượu trước những bức tranh đó.

Đôi khi say rượu vẫn ngủ cùng Ngâm Sương, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy liền vội vàng rời đi.

Ngâm Sương đau lòng, khổ sở, nhưng cũng chẳng làm gì được.

Hạo Trinh không chuyển tình, trong tranh của hắn đều là nàng, chẳng lẽ nàng lại ghen với chính mình trước đây sao?

Nàng ta chỉ có thể đờ đẫn nhìn Hạo Trinh, hoặc tự mình khóc khan trong phòng.

Nửa năm sau, một nha đầu thô kệch có vài nét giống Ngâm Sương đã trèo lên giường của Hạo Trinh khi hắn say rượu.

Sau đó, Hạo Trinh không nói sẽ thu nàng ta làm thiếp, nhưng vẫn để nàng ta ở bên hầu hạ.

Đặc biệt là khi say rượu, hắn luôn thân mật với nàng ta, ôm nàng ta mà gọi Ngâm Sương.

Ngâm Sương tan nát cõi lòng.

Phúc tấn Tuyết Như tức giận đến mức lửa giận bốc cao, bà ta lợi hại cả đời, không ngờ lại có một yêu nữ ngay dưới mí mắt.

Bà ta lập tức lôi nha đầu kia đi dạy dỗ.

Chưa kịp đánh ch*ết, Hạo Trinh đã chạy tới cãi nhau với bà ta, kích động quá lại ngất xỉu, miệng sùi bọt mép.

Tỉnh dậy, hắn còn ban cho nha đầu kia danh phận thiếp thất.

Tuyết Như tức giận đến ch*ết đi sống lại.

Vì tên hèn mọn này mà nàng sống không ra gì, con gái cũng bị hắn ghét bỏ, chẳng bằng liều mạng với hắn.

Bà ta quyết tâm tiết lộ thân thế của Ngâm Sương và chuyện đổi con năm xưa.

Hoàng đế biết được, những ngày tốt lành của những người này cũng kết thúc.

Nếu nói về vận mệnh thì Hạo Trinh và Ngâm Sương vốn dĩ là một đôi trời sinh.

Hắn nợ nàng ta, vì thế hắn trả lại phú quý vốn thuộc về nàng.

Dù không lâu dài, nhưng hai người này cũng nên yêu thương và quấn quýt bên nhau đến ch*ết.

Đáng tiếc người đời quá coi trọng ngoại hình, cuối cùng hắn từ bỏ, chuyển sang tìm nữ nhân khác.

Hoàng đế nổi giận.

Hỏi qua Lan Hinh, biết nàng ta không còn tình cảm với Hạo Trinh, liền ra lệnh tịch thu tài sản Sở vương phủ.

Cuối cùng Hạo Trinh và Ngâm Sương cũng được ch*ết cùng nhau, bị xử trảm cùng lúc.

Ta lại giữ Lan Hinh ở bên mình hơn một năm, tính tình nàng rất tốt, giúp ta dạy dỗ và chăm sóc con cái, trong cung thường xuyên vang lên tiếng cười.

Cảm nhận được lòng tốt của nàng, ta đề nghị hoàng đế tìm một gia đình tốt cho Lan Hinh.

Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Hiện tại có lẽ chỉ có gả sang Mông Cổ, người ta mới không chê việc Lan Hinh tái giá.”

“Mông Cổ cũng được, nhưng lần này thần thiếp muốn tự mình chọn người, dựa vào sinh thần bát tự.”

“Được, cứ theo ý nàng.”

Hoàng đế ôm ta gật đầu đồng ý.

Hai năm nay hoàng đế rất dễ nói chuyện, những yêu cầu bình thường hắn đều đáp ứng.

Ta đoán là do mị thuật.

Nhưng có vài lần hoàng đế muốn ta cầm lại phượng ấn, ta đều lấy lý do sức khỏe không tốt mà từ chối.

Quản lý hậu cung quá phiền, việc nhiều lại rắc rối, ta không muốn quản mấy chuyện trần tục của con người.

Dù sao trong cung của ta đều là người trung thành với ta, trong các cung khác cũng có người của ta, hoàng đế hiện tại đối với ta rất tốt, ta có phượng ấn hay không có cũng không khác biệt gì nhiều.

Hơn nữa, các phi tần khác hiện tại đều đố kỵ với

Lệnh Phi ăn không ngon, ngủ không yên, còn phải quản nhiều việc, chắc là rất “vui” nhỉ?

Nghe Lạp Mai nói, hiện tại ngoài hoàng đế và Ngũ A Ca, Lệnh Phi không còn có được nụ cười từ ai.

Hiện giờ nàng ta có tuyên truyền mình khoan dung, đối xử tốt với hạ nhân, thì cũng chẳng ai tin.

Suốt ngày mặt mày âm u, ai tin nàng ta là người tốt?

Ta cầm một đống bát tự của thế tử Mông Cổ tính toán, thấy có một người rất hợp với Lan Hinh.

Hai người này ở bên nhau chắc chắn sẽ hòa hợp, thê giúp vận phu, phu cũng trợ vận cho thê.

Ta quyết định chọn người đó.

Năm sau Lan Hinh gả sang Mông Cổ, nghe nói sống rất tốt.

Khi tiểu Thập Tam năm tuổi, một Tiểu Yến Tử từ ngoài cung bay vào, đậu xuống Diên Hi Cung. (Ý là Tiểu Yến Tử nhập cung)

Mọi người đều biết ta sức khỏe không tốt, đến cung của ta chỉ để trò chuyện thường ngày, hoặc mang con cái đến chơi.

Chuyện phiền phức, lặt vặt đều tìm đến Lệnh Phi.

Ngay cả hoàng đế cũng vậy.

Dù sao Lệnh Phi giỏi giang, mọi người đều biết.

Nhưng ta thấy, mấy năm nay Lệnh Phi già đi nhiều, có lẽ do ăn không ngon, ngủ không yên.

Dù Hoàng đế thích đến cung của nàng để nghe nàng nịnh hót, nhưng số lần triệu nàng ta thị tẩm giảm đi nhiều.

Hiện tại phần lớn là hoàng đế triệu kiến mấy tần phi và quý nhân.

Lệnh Phi trước đây độc sủng, lòng kiêu ngạo.

Đoán rằng nàng muốn hạ bệ ta, tự mình làm hoàng hậu.

Vì vậy, nàng chỉ đánh vào ta, mặt ngoài lấy lòng người khác.

Giờ ta không ngã, nàng lại có thêm vài người chia sủng, chắc là tức điên rồi.

Nàng lại dùng chiêu cũ đối phó ta, hãm hại, nói xấu sau lưng, đối phó mấy người kia.

Nhưng dường như hoàng đế không còn tin nàng ta như trước.

Nàng ta không hiểu tại sao cách của nàng trước đây hiệu quả, giờ lại không.

Nhưng ta hiểu rõ.

Trước đây hoàng đế thích nàng ta, ghét hoàng hậu, nên nàng ta nói xấu hoàng hậu, thì dù thật hay giả hoàng đế đều đứng về phía nàng.

Giờ hoàng đế không còn thích nàng ta như trước, cũng không ghét mấy tần phi kia, lời nàng ta nói đương nhiên hoàng đế phải kiểm tra thật giả, cân nhắc lại.

Ta rất tò mò, hoàng đế khỏe mạnh, sao mấy năm nay không có tần phi nào mang thai?

Sau khi điều tra, mới biết từ khi Lệnh Phi quản lý hậu cung, luôn giở trò trong thức ăn của các tần phi khác.

Ta lười quản chuyện của người khác, chỉ là chó cắn chó mà thôi.

Nhưng mắt đảo một vòng, ta cũng giở trò với Lệnh Phi.

Nàng không muốn người khác sinh con, thì nàng cũng đừng sinh nữa.

Vậy nên sau khi Tứ Thập Tứ A Ca của Lệnh Phi ch*ết, trong cung không có thêm con cái sinh ra.

Nàng ta dần mất đi sủng ái, lần này thấy hoàng đế rất thích Tiểu Yến Tử, Lệnh Phi vội vàng lôi kéo nàng ở bên mình để củng cố sủng ái.

Ta nhìn xa xa thấy trên Diên Hi Cung có sát khí bốc lên, xem ra Tiểu Yến Tử này mệnh sát, tức là mệnh rất cứng.

Ai cản trở nàng, ai phản đối nàng ta, đều gặp xui xẻo.

Nhưng bản thân nàng thì mệnh lớn, luôn gặp dữ hóa lành.

Dù nàng ta chưa thể ảnh hưởng đến khí quý của hoàng hậu, nhưng ta vẫn tránh xa nàng ta.

Sát khí quá nặng, dù ta không sao, thì người bên cạnh ta cũng sẽ gặp xui xẻo.

Vậy nên ta dặn dò Khôn Ninh Cung, gần đây nếu không cần thiết, đều đóng cửa không ra, tránh xa thiên sát kia, để không bị vô cớ gặp họa.

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page