Danh sách chương

Hoắc Thiếu Ngoan Ngoãn Yêu Chiều Em

Chương 19: Cố Trường Khanh lựa chọn quyền thế

Cố Trường Khanh một mình lái xe đến địa điểm đã hẹn.

Anh ta xuống xe, lôi hai mươi triệu tiền mặt vào kho, yêu cầu thả người.

Trên mặt tên trùm du côn “gầy như khỉ” có một vết sẹo, trông khá doạ người.

Hắn rút mấy xấp tiền kiểm tra thật giả, xác định là tiền thật thì mắt sáng rực.

“Cố Tổng đúng là hào phóng.”

“Nếu sớm biết điều thế này thì cô Hoắc đã không phải chịu tội rồi.”

Hắn liếc mắt ra hiệu, đám đàn em lập tức thả Hoắc Minh Châu.

Vừa được tự do, Hoắc Minh Châu lao vào lòng Cố Trường Khanh, vừa khóc vừa nói:

“Cố Trường Khanh, sao bây giờ anh mới đến? Chân em hình như bị gãy… đau quá… bọn chúng còn nói nếu anh không đến sẽ cưỡng hiếp em… hu hu…”

Cố Trường Khanh ôm lấy cô ta dỗ dành.

Nhưng ánh mắt anh ta thì dán chặt lên Ôn Mạn.

Ôn Mạn liều mạng giãy giụa, song miệng bị nhét giẻ vụn, một chữ cũng không nói được.

Cô hiểu rõ Cố Trường Khanh, vì quyền thế mà hy sinh một Ôn Mạn chẳng là gì!

Từ đầu đến cuối, Cố Trường Khanh không nói một câu.

Anh ta nhìn Ôn Mạn giãy giụa đến từ từ tuyệt vọng…

Tên “Khỉ Gầy” cười hì hì, khẽ nhấc dao cạy cằm Ôn Mạn:

“Cố Tổng, em này xinh thế này thì cũng phải đáng hai triệu, ngài giàu có chịu chơi thì tiện thu luôn đi, chứ không thì em này rơi vào tay bọn tôi đấy.”

Hai triệu, không phải là Cố Trường Khanh không bỏ nổi.

Là anh ta không thể bỏ!

Hoắc Thiệu Đình đã nghi ngờ anh ta, anh ta không thể mạo hiểm để Hoắc Minh Châu lại nghi ngờ quan hệ giữa anh ta với Ôn Mạn!

Nếu để Minh Châu biết mà hủy hôn, thì mấy năm gây dựng sẽ tan tành.

Quyền thế và đàn bà, Cố Trường Khanh chọn quyền thế.

Anh ta không dám nhìn vào ánh mắt căm hận của Ôn Mạn mà quay lưng lại, giọng lạnh nhạt:

“Tôi không quen cô ta!”

Ôn Mạn đã đoán trước kết cục, trong mắt cô chỉ còn trống rỗng.

Nước mắt lăn xuống từ khoé mắt…

Cố Trường Khanh, anh ta thật tàn nhẫn!

Cố Trường Khanh coi như không thấy, anh ta ôm Hoắc Minh Châu đi về phía chiếc xe bên ngoài.

Hoắc Minh Châu khẽ kéo anh ta, nhỏ giọng:

“Làm vậy có khi không ổn lắm? Nhỡ cô ấy bị cưỡng hiếp thì Khương Duệ sẽ buồn lắm.”

Cố Trường Khanh ấn một cái vào bắp chân cô gái.

Hoắc Minh Châu đau đến khóc oà:

“Đau chết em rồi… Cố Trường Khanh, mau đưa em tới bệnh viện.”

Cố Trường Khanh đặt cô ấy vào trong xe.

Khi đứng thẳng dậy, anh ta ngoái nhìn nhà kho lần cuối.

Ôn Mạn, đừng trách anh!

Cố Trường Khanh lên xe liền nổ máy, anh ta sợ chậm thêm một khắc sẽ hối hận!

Tại nhà kho bỏ hoang.

“Khỉ Gầy” nhổ một bãi nước bọt, chửi độc:

“Đồ không đáng tiền, hai triệu cũng không đáng! Chỉ có thể để anh em hưởng ké thôi.”

Hắn lại giục mấy tên kia:

“Chơi thì chơi đi, đừng lỡ việc!”

Mấy tên côn đồ phấn khích tột độ.

Bọn chúng chưa từng gặp người phụ nữ nào tinh xảo như vậy, nói thật, còn đẹp hơn cả vị hôn thê của Cố Tổng…

Nếu đắc thủ, không biết sẽ sung sướng đến mức nào!

Trong mắt Ôn Mạn đầy sợ hãi.

Cô càng hận!

Nếu trước kia cô vẫn mong Cố Trường Khanh nương tay, thì từ khoảnh khắc này, với anh ta, cô chỉ còn lại hận thù!

Khi bọn côn đồ đang ngứa ngáy chân tay, chợt ở góc kho vang lên một tiếng vang giòn.

Đám kia giật thót!

Là ai?

Hoắc Thiệu Đình tựa vào bức tường xám, tay nghịch bật lửa.

Khí chất anh cao quý mà diện mạo tuấn mỹ, bộ âu phục sang trọng trên người càng tương phản gay gắt với nhà kho tồi tàn này.

Anh nhàn nhạt cười:

“Cô Ôn, sao lần nào gặp cô cũng thảm hại như vậy?”

Ôn Mạn sững sờ.

Cô chậm rãi nghiêng đầu, nhìn thấy Hoắc Thiệu Đình đi về phía mình… đồng thời bốn bề vang lên vô số tiếng còi cảnh sát.

Khoảnh khắc ấy, cô chưa từng biết ơn anh đến vậy!

Hết Chương 19: Cố Trường Khanh lựa chọn quyền thế.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page