Ôn Mạn hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh.
Cô nhìn Hoắc Minh Châu, chậm rãi nói:
“Sau này đừng đến tìm tôi nữa. Không phải ai cũng có nghĩa vụ tô điểm cho tình yêu của cô đâu.”
Hoắc Minh Châu từ nhỏ được nuông chiều trong nhung lụa, chưa từng bị ai từ chối.
Cô ấy vẫn bám riết lấy Ôn Mạn, nhất quyết muốn biết vì sao cô không thích mình.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi vào con hẻm nhỏ.
Ôn Mạn thấy không thoát nổi, quay người định đuổi cô ấy đi, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mắt cô mở to.
Hoắc Minh Châu bị người từ phía sau đánh ngã.
“Chính là cô ta, vị hôn thê của Cố Trường Khanh!”
“Bắt lấy cô ta, không sợ Cố Trường Khanh không chịu trả tiền!”
“Ở đây còn một cô nữa, bắt luôn đi, biết đâu cũng đáng giá đấy!”
Ôn Mạn chưa kịp kêu lên thì trước mắt tối sầm, cô bị nhét vào bao tải rồi kéo lên xe.
…
Khi tỉnh lại, Ôn Mạn thấy mình ở trong một nhà kho bỏ hoang, bị trói trên chiếc ghế gãy.
Bên cạnh là Hoắc Minh Châu cũng bị trói, cô ấy vừa khóc vừa hét.
“Các người có biết tôi là ai không?”
“Anh trai tôi sẽ khiến các người ngồi tù cả đời!”
“Thả tôi ra mau!”
…
Một gã đàn ông gầy gò, trông như con khỉ, thấy cô ấy ồn ào thì tát mạnh một cái.
“Câm miệng! Không thì tao xé áo mày ra bây giờ!”
Hoắc Minh Châu khóc to hơn.
Tên gầy gò kia tuy hung hăng nhưng cũng không dám làm thật, vì nhà họ Hoắc không dễ động vào, đặc biệt là vị luật sư Hoắc Thiệu Đình.
Hắn ném chiếc điện thoại xuống trước mặt cô ấy:
“Gọi cho bạn trai mày, bảo nó chuẩn bị hai mươi triệu, thiếu một đồng cũng không được!”
“Còn nữa, bảo nó phải đến một mình, dặn nó nếu dám giở trò, tụi tao sẽ không nương tay đâu!”
Hoắc Minh Châu hoảng sợ, run rẩy cầm điện thoại, vừa khóc vừa bấm số của Cố Trường Khanh…
Tại biệt thự nhà họ Hoắc.
Không khí căng thẳng, Hoắc Minh Châu bị bắt cóc, Hoắc phu nhân xinh đẹp lo lắng đến phát khóc.
Hoắc Thiệu Đình cùng cha và Cố Trường Khanh đang ngồi đợi điện thoại.
Cha Hoắc tức giận.
Lũ khốn đó là do Cố Trường Khanh rước họa đến, lần này anh ta nhất định phải cho họ một lời giải thích.
Đợi chừng hai tiếng, cuối cùng cuộc gọi của Hoắc Minh Châu cũng tới.
Cô ấy khóc đến mức đứt quãng, cuối cùng cũng nói rõ yêu cầu của tên gầy như khỉ.
Cố Trường Khanh dịu giọng trấn an cô ấy.
Đầu dây bên kia, Hoắc Minh Châu đã ngừng khóc, trong lòng lại ngọt ngào trở lại.
Cô ấy biết ngay Cố Trường Khanh rất yêu mình, không nỡ để mình bị tổn thương dù chỉ nửa phần.
Khi nói chuyện gần xong, bên đó bỗng truyền đến giọng một người phụ nữ run rẩy:
“Đừng chạm vào tôi… các người đừng chạm vào tôi!”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Cố Trường Khanh khựng lại, giọng nói này anh ta quen thuộc vô cùng.
Là Ôn Mạn!
Sao cô ấy lại ở cùng Minh Châu?
Nghĩ đến việc những bàn tay bẩn thỉu kia có thể đang lần mò trên người cô, anh ta muốn giết người!
Nhưng khi ngẩng đầu chạm vào ánh mắt thâm sâu của Hoắc Thiệu Đình, anh ta bỗng chốc bừng tỉnh!
Hoắc Thiệu Đình tinh anh như thế, nếu anh ta lộ sơ hở, những tháng ngày dày công kết giao với nhà họ Hoắc sẽ đổ sông đổ biển!
Cố Trường Khanh vốn dĩ là người lòng dạ độc ác, chính anh ta cũng rõ điều đó.
Anh ta giả vờ như không biết tới người tên Ôn Mạn, thẳng thừng nói với đám côn đồ bên kia:
“Tôi sẽ mang hai mươi triệu qua, các người không được động vào vị hôn thê của tôi.”
Nói xong, ngay chính anh ta cũng thoáng hoang mang.
Cúp máy, Cố Trường Khanh lại nói với hai vị trưởng bối nhà họ Hoắc:
“Lần này do con sơ suất, xin bác trai bác gái yên tâm, con nhất định sẽ đưa Minh Châu bình an trở về.”
Cha Hoắc gật đầu, ông vẫn rất coi trọng Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh lái xe rời đi.
Trong biệt thự chỉ còn người nhà họ Hoắc.
Hoắc phu nhân tạm yên tâm phần nào, bà khẽ lau nước mắt, do dự nói:
“Vừa rồi hình như mẹ nghe thấy giọng cô Ôn, Thiệu Đình, con có nghe thấy không?”
Hoắc Thiệu Đình đã cầm chìa khóa xe, điềm nhiên nói:
“Con theo sau xem thử.”
You cannot copy content of this page
Bình luận