Danh sách chương

Hoắc Thiệu Đình hỏi quá thẳng thừng, Ôn Mạn cảm thấy có chút khó xử.

Thực tế là cô và Cố Trường Khanh chưa từng làm chuyện đó.

Khi còn ở bên nhau, họ nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở một nụ hôn lướt qua, ngoài ra không có gì hơn.

Ôn Mạn im lặng một lúc lâu.

Hoắc Thiệu Đình không hỏi dồn. Anh chậm rãi hút hết điếu thuốc, vừa hay dòng xe cũng bắt đầu nhúc nhích.

Anh lái xe tấp vào lề đường.

Ôn Mạn còn chưa kịp hỏi, đã nghe một tiếng “tách” rất nhỏ. Anh đã tháo dây an toàn cho cô.

Ngay sau đó, cô bị anh bế ngồi lên đùi mình.

Chiếc áo khoác bị cởi ra, để lộ thân hình mát mẻ bên trong. Quần áo lại ướt sũng, nhanh chóng làm loang một mảng màu sẫm trên chiếc quần tây màu xám tro của anh. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy khung cảnh trở nên đầy khêu gợi.

Bên ngoài, mưa to gió lớn.

Trên kính chắn gió, cần gạt nước theo nhịp qua lại, khiến cảnh tượng bên trong xe lúc rõ lúc mờ.

Ôn Mạn bị ép phải nằm trên người anh, cùng anh hôn môi.

Kỹ thuật của Hoắc Thiệu Đình rất điêu luyện, chỉ vài ba chiêu đã khiến Ôn Mạn hoàn toàn buông bỏ phòng bị, cam tâm đầu hàng. Cô mơ màng ngã vào lòng anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Thỉnh thoảng mở mắt ra, cô nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng của chính mình phản chiếu trên cửa sổ xe, cũng không khỏi thầm giật mình.

Người phụ nữ buông thả thế này là mình thật sao?

Thấy tình thế sắp không thể kiểm soát, người có thân phận như Hoắc Thiệu Đình dĩ nhiên sẽ không giải quyết ngay trên xe. Anh kề sát đôi môi nhỏ xinh của cô, giọng nói khàn đặc hỏi: “Bên cạnh có một nhà nghỉ cao cấp, đến đó qua đêm nhé?”

Ôn Mạn tỉnh táo lại đôi chút.

Dù bị hôn đến quay cuồng, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra, đến giờ phút này, Hoắc Thiệu Đình chỉ muốn cùng cô có một mối duyên chóng vánh. Cô choàng tay qua cổ anh, khẽ nài nỉ: “Luật sư Hoắc, đợi một chút…”

Hoắc Thiệu Đình lập tức mất hết hứng thú.

Anh vươn tay lấy một điếu thuốc khác, châm lửa, hút một hơi dài rồi mới nói: “Chơi không nổi thì đừng chơi. Thật vô vị.”

Ôn Mạn mặt dày, lại hôn anh một cái.

Hoắc Thiệu Đình không đáp lại, đôi mắt sâu thẳm chỉ nhìn cô chằm chằm.

Mặt Ôn Mạn đỏ bừng, cô chưa từng làm vậy bao giờ. Nhưng chút trêu chọc này căn bản không đủ để lay động Hoắc Thiệu Đình.

Anh hút nửa điếu thuốc rồi dụi đi, giọng nói đã trở lại vẻ lạnh lùng: “Tôi đưa cô về!”

Ôn Mạn không còn mặt mũi nào để ngồi trên đùi anh nữa, đành phải từ từ nhích người sang.

Chuyện nam nữ, người trưởng thành ai cũng hiểu, cuộc vui bị cắt ngang đột ngột thì chẳng ai dễ chịu.

Hoắc Thiệu Đình nhìn chằm chằm vào mặt cô, hơi thở có phần nóng rực.

Ôn Mạn ngồi lại ghế phụ. Lần này cô không khoác áo của anh nữa, chỉ nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô hiểu, người như cô căn bản không thể ảnh hưởng được đến Hoắc Thiệu Đình.

Trong lòng cô trào lên một nỗi tuyệt vọng.

Quãng thời gian tiếp theo, trong xe là một khoảng lặng như tờ, không ai nói lời nào.

Hoắc Thiệu Đình đưa cô về đến nhà thì mưa cũng vừa tạnh. Anh không xuống xe mở cửa cho cô, chỉ kiêu kỳ gật đầu một cái.

Ôn Mạn không muốn từ bỏ: “Luật sư Hoắc, cho tôi xin We Chat được không?”

Hoắc Thiệu Đình từ chối, nhưng nghĩ một chút rồi ôn hòa nói: “Cô tìm luật sư Khương Minh đi, anh ta cũng rất có tiếng trong ngành.”

Nói rồi, anh nhoài người qua, lấy từ hộc tủ ra một tấm danh thiếp: “Đây là thông tin liên lạc của luật sư Khương.”

Danh thiếp được đưa đến đầu ngón tay Ôn Mạn, hơi ấm từ hai cơ thể khẽ chạm vào nhau.

Ôn Mạn thất thần ngẩng lên.

Trước mắt cô là gương mặt tuấn tú được phóng đại của Hoắc Thiệu Đình. Anh vốn đã rất đẹp trai, lúc này lại thu hết vẻ lạnh lùng đi.

Tim Ôn Mạn khẽ lỡ một nhịp.

Thế nhưng, Hoắc Thiệu Đình lại vòng qua người cô, mở cửa xe ra giúp và cất giọng nhàn nhạt: “Cô Ôn, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Ôn Mạn dù mặt dày đến đâu cũng không có cách nào ở lì trên xe được nữa.

Cô vừa xuống xe, cửa liền đóng lại, Hoắc Thiệu Đình đã lập tức lái xe đi mất.

Ôn Mạn đứng trong màn đêm, toàn thân cảm thấy một sự lạnh lẽo thấu xương.

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page