Danh sách chương

Ôn Mạn khẽ cụp mắt xuống, giọng nói tỉnh táo đến lạ: “Chẳng qua là lòng tự trọng của anh ta đang tác oai tác quái mà thôi.”

Cố Trường Khanh không hề yêu cô.

Anh ta chỉ đơn giản là không thể chấp nhận được sự nhục nhã khi phải nương tựa vào nhà họ Hoắc, nên muốn tìm một phương diện khác để gỡ gạc lại chút thể diện. Và cô, Ôn Mạn, một người phụ nữ đã từng yêu anh ta đến chết đi sống lại, chính là mục tiêu mà anh ta đã nhắm đến một cách chuẩn xác.

Bạch Vi càng đau lòng hơn, cô ôm chầm lấy Ôn Mạn: “Chúng ta mặc kệ hắn, hắn bị tâm thần phân liệt đấy!”

Ôn Mạn khẽ “ừ” một tiếng.

Trong lòng cô đã có dự định. Đợi chuyện của bố cô kết thúc, cô sẽ đưa dì Nguyễn rời khỏi thành phố B, tìm một nơi khác để sinh sống. Nhưng nghĩ đến chuyện tình cảm của mình lại hại bố phải ngồi tù, hại dì Nguyễn tuổi già phải sống cảnh nay đây mai đó, lòng cô lại trào lên cảm giác tội lỗi và đau khổ.

Bạch Vi an ủi một lúc lâu rồi có việc phải đi trước.

Điều tồi tệ hơn vẫn đang chờ đợi Ôn Mạn. Cố Trường Khanh ra tay triệt đường sống của cô, những nơi cô làm thêm lần lượt gọi điện đến, hủy bỏ hợp đồng. Ôn Mạn chỉ biết gật đầu một cách vô cảm.

Cuộc điện thoại cuối cùng là của Cố Trường Khanh. Ôn Mạn bắt máy. Không ai lên tiếng trước, chỉ có hơi thở của hai người đan vào nhau ở hai đầu điện thoại.

Cuối cùng, Ôn Mạn thờ ơ lên tiếng: “Cố Trường Khanh, anh còn muốn thế nào nữa?”

Hắn muốn thế nào ư?

Cố Trường Khanh cười nhạt: “Tôi muốn thế nào, lẽ nào cô không biết?”

Ôn Mạn không đáp, hắn không nhịn được lại lên tiếng: “Ôn Mạn, cô cầu xin tôi đi! Chỉ cần cô cầu xin tôi, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tất cả những gì cô mất bây giờ, tôi sẽ bù đắp lại gấp bội. Cô sẽ sống tốt hơn cả trước đây, được không? Nghĩ lại xem, chẳng phải trước kia chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ sao?”

Ôn Mạn cười lạnh: “Là cái kiểu vui vẻ mà tôi ở nhà chờ anh ăn cơm, còn anh thì đang lăn giường với Đinh Chanh sao?”

Giọng Cố Trường Khanh căng thẳng: “Ai nói cho cô biết?”

Ôn Mạn nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: “Anh nói xem?” Dứt lời, cô cúp máy.

Hừ! Cứ để cho bọn họ chó cắn chó đi!

Bên kia, Cố Trường Khanh từ từ đặt điện thoại xuống, đôi mắt đen lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Đinh Chanh, cô ta chán sống rồi!

Hắn và cô ta chẳng qua chỉ là tình một đêm, chuyện trai gái thường tình mà thôi, vậy mà cô ta lại tưởng mình là tình yêu đích thực của Cố Trường Khanh, dám ở sau lưng lắm mồm!

Cố Trường Khanh lập tức bấm số nội bộ định gọi thư ký, nhưng không ngờ Đinh Chanh lại không chịu nổi cô đơn mà tự mình tìm đến. Thư ký nói với vẻ khó xử: “Cố tổng, tôi đã nói với cô Đinh là ngài đang họp.”

Cố Trường Khanh nới lỏng cà vạt, lạnh lùng nói: “Cho cô ta vào.”

Thư ký có chút bất ngờ, vội vàng dẫn Đinh Chanh vào.

Đinh Chanh đã cố tình ăn diện, chiếc váy bó sát tôn lên những đường cong quyến rũ. Vừa vào, cô ta đã ôm lấy Cố Trường Khanh, ra vẻ thấu tình đạt lý: “Tâm trạng không tốt à? Em hẹn anh mà anh cũng bảo không rảnh.”

Cố Trường Khanh siết lấy chiếc cổ thon thả của cô ta, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn của hắn vừa điêu luyện vừa cuồng dại, Đinh Chanh nhanh chóng mềm nhũn, không tự chủ được mà phối hợp… Trong phút chốc, văn phòng tràn ngập những âm thanh ái muội khiến người ta phải đỏ mặt tim đập.

Ngay lúc tình cảm dâng trào, Cố Trường Khanh khẽ giật tóc Đinh Chanh, thì thầm như một người tình: “Em đã nói chuyện của chúng ta cho Ôn Mạn biết?”

Đinh Chanh lúc này đang chìm đắm trong men tình, bất giác rên rỉ một tiếng đầy hưởng ứng: “Trường Khanh, nhắc đến cô ta làm gì… Chúng ta tiếp tục đi…”

“Xem ra là thật rồi!” Cố Trường Khanh áp sát mặt cô ta, khẽ cắn vào má cô ta một cái.

Đinh Chanh sững người.

Cô ta cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác thường của Cố Trường Khanh! Hắn rất khác so với mọi khi, nhưng cô ta lại không thể nói rõ là khác ở đâu.

Ngay lúc Đinh Chanh còn đang ngẩn ngơ, da đầu cô ta truyền đến một cơn đau buốt.

Cố Trường Khanh túm tóc cô ta đập mạnh xuống, trán cô ta lập tức va vào mặt bàn lạnh lẽo, máu tươi túa ra…

Hết Chương 33.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page