Danh sách chương

Giữa khung cảnh hỗn loạn, Ôn Mạn được bế bổng lên.

Cô tựa vào lồng ngực Hoắc Thiệu Đình, vòng tay anh rất ấm áp, mang theo mùi hương nam tính thoang thoảng, dễ chịu.

Nhà kho bỏ hoang dần lùi xa…

Sợi dây thần kinh căng như chão của Ôn Mạn cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô khẽ nhắm mắt lại, ngay lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Hoắc Thiệu Đình,” cô níu chặt áo sơ mi của anh, khó khăn gọi khẽ.

Hoắc Thiệu Đình cúi đầu, thấy sắc mặt Ôn Mạn trắng bệch.

Ôn Mạn dựa vào người anh, yếu ớt nói: “Phía sau đầu bị đập một cái, có lẽ bị chấn động não rồi.”

Hoắc Thiệu Đình không chần chừ, lập tức lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Ôn Mạn nằm ở ghế sau, cảm giác khó chịu từng cơn ập đến.

Cô rất muốn nôn!

Hoắc Thiệu Đình một tay lái xe, một tay gọi điện thoại.

[Chú Lâm, cháu Thiệu Đình đây. Cháu có một người bạn muốn đưa qua cho chú xem.]

[Có lẽ là chấn động não ạ.]

[Vâng, mười phút nữa cháu tới.]

Hoắc Thiệu Đình gọi xong, nhìn vào gương chiếu hậu, giọng nói ôn hòa hỏi: “Khó chịu lắm sao?”

Ôn Mạn nhắm mắt, đau đớn “ừ” một tiếng thật khẽ.

Âm thanh ngắn ngủi ấy rời rạc, vụn vỡ, nghe mà khiến đàn ông phải đau lòng.

Giọng Hoắc Thiệu Đình trầm khàn: “Sắp đến bệnh viện rồi.”

Giữa những cơn khó chịu dồn dập, Ôn Mạn mơ màng nghĩ: Không ngờ một người như Hoắc Thiệu Đình cũng có lúc dịu dàng.

Đến bệnh viện, nhờ có mối quan hệ của Hoắc Thiệu Đình, cô được đưa thẳng vào phòng cấp cứu để chụp phim.

Vị bác sĩ Lâm lớn tuổi cầm tấm phim lên, giơ cao nhìn một lúc rồi cười nhạt: “Không sao, chỉ là chấn động não nhẹ thôi! Cứ ở lại viện hai ngày để theo dõi nhé.”

Hoắc Thiệu Đình cảm ơn ông.

Bác sĩ Lâm nhìn Ôn Mạn, rồi lại cười tủm tỉm hỏi: “Bạn gái à?”

Hoắc Thiệu Đình rất mực giữ kẽ: “Một khách hàng thôi ạ, tình cờ gặp.”

“Ra là khách hàng à!” Bác sĩ Lâm vẫn cười tủm tỉm: “Thiệu Đình đưa cô khách hàng đi làm thủ tục nhập viện đi, lát nữa chú cho y tá qua truyền dịch.”

Hoắc Thiệu Đình không giải thích gì thêm.

Anh bế Ôn Mạn vào phòng bệnh, rồi đi đóng viện phí.

Ôn Mạn vô cùng cảm kích, cô muốn chuyển tiền trả lại anh, nhưng cơ thể quá khó chịu khiến cô chỉ có thể nằm trên giường bệnh chống chọi với cảm giác trời đất quay cuồng… Mơ mơ màng màng, cô ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, kim truyền dịch đã được rút ra.

Ôn Mạn cảm thấy đỡ hơn, cô nhẹ nhàng quay đầu, qua cửa sổ thấy bên ngoài trời đã nhá nhem tối.

Một bóng người cao ráo đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại, giọng nói cố ghìm thật thấp.

Là Hoắc Thiệu Đình.

Ôn Mạn tựa vào gối, lặng lẽ ngắm anh.

Vóc dáng Hoắc Thiệu Đình rất đẹp, cao 1m86, vô cùng thích hợp để phụ nữ phương Đông tựa vào! Tiếp xúc với anh vài lần, Ôn Mạn không thể không thừa nhận, luật sư Hoắc dù không giàu có đến vậy, số phụ nữ theo đuổi anh cũng sẽ không ít.

Hoắc Thiệu Đình nói chuyện điện thoại xong, quay người lại thì bắt gặp ánh mắt của Ôn Mạn.

Cô rất yên tĩnh, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần tựa trên gối, mang một vẻ đẹp mong manh đặc biệt.

Trái tim Hoắc Thiệu Đình khẽ rung động, nhưng vẻ mặt anh lại lạnh nhạt: “Còn muốn nhìn bao lâu nữa?”

Mặt Ôn Mạn nóng bừng, cô khẽ nói: “Tôi muốn uống nước.”

Cô vốn nghĩ Hoắc Thiệu Đình sẽ gọi y tá, không ngờ anh lại tự mình rót cho cô một ly nước ấm, đi đến bên giường ngồi xuống, rồi vòng tay đỡ cô dậy.

Ôn Mạn buộc phải dựa vào lồng ngực anh, cô khẽ giãy giụa: “Luật sư Hoắc, tôi tự làm được!”

Hoắc Thiệu Đình liếc cô một cái.

Đôi mắt sâu thẳm của anh không nhìn ra cảm xúc, nhưng trông rất nghiêm túc.

Ôn Mạn không dám tranh cãi, đành ngoan ngoãn dựa vào vai anh, uống từng ngụm nước nhỏ từ chiếc ly trên tay anh. Không biết có phải là ảo giác của Ôn Mạn không, cô luôn cảm thấy vòng tay anh ghì chặt hơn một chút.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Bác sĩ Lâm vừa bước vào đã thấy ngay cảnh tượng thân mật trong phòng, ông cười hiền hòa: “Cô khách hàng cảm thấy thế nào rồi?”

Hết Chương 20.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page