Danh sách chương

Khương Thuỵ không dám làm trái ý.

Dù Hoắc Thiệu Đình và đám người của họ cùng vai vế, nhưng sự nghiệp của anh quá thành công, thực sự đã đè bẹp họ rồi.

Khương Thuỵ liếc mắt ra hiệu với Ôn Mạn: “Cô Ôn Mạn, tôi ở trên xe đợi.”

Ôn Mạn gượng cười.

Khương Thuỵ vừa đi, mấy chú cảnh sát tinh ý nhận ra, liền cười ha hả nói: “Luật sư Hoắc có chuyện riêng cần bàn, chúng ta dọn sân thôi.”

Ôn Mạn: “…”

Đợi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Hoắc Thiệu Đình cúi đầu, mân mê điếu thuốc giữa những ngón tay. Ngón tay anh thon dài, mạnh mẽ, một động tác đơn giản cũng tràn đầy sức hút.

Một lát sau, anh ngước mắt nhìn cô: “Cô Ôn, bản lĩnh cũng lớn thật.”

Ôn Mạn ngẩn người.

Cô theo bản năng biện minh cho mình: “Chuyện hôm nay, không liên quan đến tôi…”

“Cô muốn nói là không liên quan đến mình sao?” Hoắc Thiệu Đình cười nhạt, mang theo vài phần chế giễu: “Cô Ôn, bọn họ tại sao lại đánh nhau, cô đoán không ra à?”

Mặt Ôn Mạn trắng bệch không còn một giọt máu.

Trước một Hoắc Thiệu Đình quyền lực, mọi lời giải thích của cô đều trở nên nhạt nhẽo và vô dụng. Anh nói là phải thì nó phải là như thế, bởi vì anh là Hoắc Thiệu Đình, là vị đại luật sư hàng đầu cả nước.

Còn cô, Ôn Mạn, chẳng qua chỉ là một cọng cỏ dại ven đường mà thôi.

Lòng cô uất ức, mắt hoe hoe ngấn lệ: “Luật sư Hoắc, anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào tình cảm của em gái anh.”

Hoắc Thiệu Đình đột nhiên đứng dậy, bước thẳng về phía cô.

Ôn Mạn không dám động đậy.

Cô chỉ biết mở to đôi mắt ngấn nước, bất lực ngước nhìn anh.

Hoắc Thiệu Đình từ trên cao nhìn xuống cô, thậm chí còn đưa tay lướt nhẹ qua gò má mịn màng của cô. Ôn Mạn cảm thấy nhục nhã, xấu hổ quay mặt đi.

Hoắc Thiệu Đình cất giọng nhàn nhạt: “Cô Ôn, chắc cô không cam tâm lắm, rõ ràng là Cố Trường Khanh phản bội tình cảm để đến với Minh Châu, bây giờ ngược lại khiến cô giống như kẻ thứ ba vậy, ấm ức lắm phải không?”

“Tôi không có!”

“Trong lòng vẫn còn nghĩ đến hắn ta?”

“Tôi không có!”

Hoắc Thiệu Đình thu tay về, cười nhẹ.

Anh nói: “Tôi tin vào lời đảm bảo của cô Ôn.”

Ôn Mạn vừa xấu hổ vừa tức giận, có quyền gì mà Hoắc Thiệu Đình lại đối xử với cô như vậy? Cô không dám nổi nóng, chỉ dám khẽ thốt ra vài chữ: “Hoắc Thiệu Đình, anh là đồ khốn!”

Anh không hề nổi giận, chỉ chăm chú nhìn cô.

Một lúc lâu sau, Hoắc Thiệu Đình mới lên tiếng, rất nhẹ nhàng nói một câu: “Cô không có gì sai, chỉ sai ở chỗ đã quá tin vào tình yêu.”

Ôn Mạn ngẩn ra.

Đến khi cô hoàn hồn, Hoắc Thiệu Đình đã rời đi.

Hoắc Thiệu Đình tập trung lái xe.

Thỉnh thoảng, anh lại thấy em gái mình qua gương chiếu hậu, đang tựa đầu vào vai người đàn ông với vẻ mặt hạnh phúc.

Hoắc Thiệu Đình khẽ nhếch môi, có chút giễu cợt.

Chiếc Bentley màu vàng óng từ từ dừng lại trước cửa nhà hàng. Cố Trường Khanh xuống xe, cúi người cảm ơn Hoắc Thiệu Đình. Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, ẩn chứa ý vị mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.

Hoắc Thiệu Đình khẽ gật đầu rồi lái xe đi.

Hoắc Minh Châu trèo sang ghế phụ.

“Con gái thì phải có dáng vẻ của con gái, ý tứ một chút.” Hoắc Thiệu Đình khiển trách em gái.

Hoắc Minh Châu chẳng thèm để tâm.

Cô kéo tay anh trai, bắt đầu buôn chuyện: “Cô Ôn hôm nay xinh thật đấy! Không ngờ Khương Thuỵ lại thích kiểu như vậy. Anh, em đoán chắc cô ta cũng phải cúp C đấy!”

Hoắc Thiệu Đình hạ cửa sổ xe xuống một chút.

Anh đột nhiên cảm thấy cơ thể hơi nóng lên!

Hoắc Minh Châu vẫn đang lẩm bẩm một mình: “Cô ta xinh đẹp như vậy, em cũng hơi nghi ngờ cô ta và Cố Trường Khanh có gian tình. May mà cô ta là người của Khương Thuỵ.”

Hoắc Thiệu Đình không đáp lời, tiếp tục tập trung lái xe.

Một lúc lâu sau, anh nhàn nhạt hỏi Hoắc Minh Châu: “Khi nào kết hôn?”

Hoắc Minh Châu e thẹn: “Cái này phải nghe theo ý của Cố Trường Khanh, anh ấy đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, em cũng không dám làm phiền anh ấy nhiều.”

Phía trước là đèn đỏ, Hoắc Thiệu Đình dừng xe.

Anh nghiêng người, vẻ mặt thờ ơ: “Hắn có yêu em không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Hắn yêu em ở điểm nào?”

Hoắc Minh Châu không hề bị hỏi khó, cô xòe bàn tay trắng nõn, kể ra như đếm của báu: “Yêu gia thế em tốt, học vấn cao, người lại xinh đẹp, bố mẹ danh giá lại có một người anh trai tài giỏi…”

Hoắc Thiệu Đình bật cười khẩy.

Hết Chương 12.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page