Nhưng cái ôm của bà ấy thật ấm áp, giống như cảm giác của nương.
Nương ta, nương của ta ở đâu?
Ta và sư huynh được sư phụ cứu từ tay kẻ buôn người.
Lúc đó ta mới bốn tuổi, sư huynh tám tuổi, ta không nhớ mặt mẫu thân, nhưng cái ôm của Trần Ma Ma nói với ta, rằng chắc chắn là ta có nương.
Chỉ là ta đã quên mất.
Lục Châu học quy tắc cùng với ta, nàng ta làm mọi thứ rất tốt, dáng vẻ lễ nghi rất chuẩn, không giống như ta, luôn bị Ma Ma dạy dỗ mắng.
Thực ra những thứ đó đối với ta không khó, còn đơn giản hơn luyện võ nhiều, chỉ là ta thấy chán, không muốn học.
Ta không biết học những nghi lễ cung đình này để làm gì, rồi sau này ta cũng sẽ rời đi mà.
Chỉ cần ta tìm được cơ hội thôi.
Hôm đó, sau khi Ma Ma dạy dỗ rời đi, Lục Châu không trở về phòng của mình như mọi khi, mà cứ ngẩn ngơ giữ nguyên tư thế dâng trà lúc tập luyện.
Người hầu Hạnh Nhi của nàng ta, gọi mấy tiếng mới khiến nàng ta tỉnh lại.
Lúc này ta mới nhận ra suốt cả ngày nay nàng ta có vẻ không ổn, ánh mắt thiếu sức sống, nụ cười trên môi có phần nhợt nhạt.
Lục Châu hỏi ta.
“Ngươi có biết về cuộc tuyển tú một năm sau không?”
Ta đã làm một bù nhìn nhỏ, mỗi ngày lấy kim đâm vào nó một trăm lần.
Ta cứ tự hỏi tại sao lại có chuyện ngon lành đến vậy, còn có bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống.
Hóa ra tất cả chỉ là mồi nhử.
Sau cái mồi nhử là cái móc câu sáng loáng, trên cái móc đó, là hoàng cung ăn thịt người không nhả xương.
Người dân có câu, thà làm nữ nhân nghèo khổ còn hơn làm hồn ma trong cung.
Một khi đã vào cung sâu như biển, biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc đã chôn vùi tuổi xuân, hoá thành bộ xương trắng.
Hoàng đế già còn muốn tuyển tú để lấp đầy hậu cung.
Dù ta không bằng Lục Châu, nhưng cũng có… ừm, chút nhan sắc.
Ừm… dù không có nhan sắc, ít nhất ta cũng có ngực có mông.
Nếu không may bị hoàng đế già để mắt đến thì cuộc đời ta sẽ bị giam cầm trong những bức tường cung đình, mãi mãi không thể rời đi.
Bảo sao Vương Gia tốt bụng nuôi dưỡng chúng ta, nhưng lại không bao giờ xuất hiện, hóa ra là định dùng chúng ta để nịnh bợ phụ thân của hắn!
Lục Châu thì cũng được, dù sao cũng là hắn bỏ tiền mua về, giữ lại làm ấm giường hay làm món quà đều do hắn quyết định.
Còn ta, không nhận của hắn một đồng bạc nào, tại sao phải bán mạng cho hắn?
Ta phải tìm cách trốn thoát!
Nếu không thể đối đầu bằng sức mạnh, thì ta sẽ dùng trí tuệ!
Trong những buổi học tiếp theo, Lục Châu rõ ràng có phần lười biếng.
Trái lại, ta lại thể hiện rất tốt, đứng thẳng, bước đi ung dung.
Cử chỉ khi cúi chào và dâng trà của ta diễn ra trơn tru tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Lục Châu chế nhạo ta.
“Ngươi định vào cung làm nương nương à?”
Ta không để ý đến nàng.
Nàng ta không hiểu, dù là giả dối hay không, quan trọng là ta đang cố gắng thể hiện điều đó.
Thời gian trôi như nước chảy, ba tháng trôi qua trong chớp mắt.
Trong khoảng thời gian này, Trần Ma Ma luôn chăm sóc ta chu đáo, và ta cũng không bao giờ nói muốn về nhà nữa.
Hằng ngày ta dậy vào giờ Thìn, ngủ vào giờ Tuất, học nghi thức, học đức hạnh nữ giới, học thi ca, ngày qua ngày trôi đi một cách bình lặng.
Tất cả mọi thứ ở Tây Viện vẫn diễn ra như bình thường, chỉ có một chuyện nhỏ xảy ra.
Nửa tháng trước, nha hoàn Lan Hương bỗng nhiên xuất hiện một vết đen lạ trên mặt, to bằng chiếc bánh đậu xanh, màu đen sì bám dưới mí mắt, trông rất đáng sợ.
Lan Hương khóc lóc van xin ta đừng đuổi nàng ta đi, ba nha hoàn khác cũng xin giúp.
Ta đã đưa cho nàng ta một mảnh khăn che mặt, để nàng ta phục vụ bên trong phòng ngủ, và chỉ nói với người ngoài rằng nàng ta vô tình làm xước mặt, nên không thể ra gió.
Hôm nay, Tĩnh Vương phủ được trang hoàng rực rỡ, nhộn nhịp không khí lễ hội, những người hầu đều thay quần áo mới, bày biện hoa quả, để mừng lễ Trung Thu hàng năm – dịp lễ tề tựu gia đình.
Tây Viện cũng rất náo nhiệt, sân được treo đầy đèn lồng, Trần Ma Ma mang tới bánh trung thu từ sớm, hoa quả theo mùa, hai chum rượu, cùng một chiếc đèn con thỏ mặc giáp trụ, lưng đeo cờ lệnh.
Đèn con thỏ này được làm rất tinh xảo, khuôn mặt chân thực, mái tóc rộng, lông mày vút lên trời, cùng với biểu cảm đầy kiêu hãnh, nhìn rất sinh động và oai vệ.
Không hiểu sao, bỗng dưng ta lại nhớ tới Hạ Viêm.
Trừ lần đầu gặp mặt Hạ Viêm bị ta làm cho tơi tả, thì sau đó luôn phong lưu tự tại.
Dáng vẻ của hắn ta toát lên vẻ quý tộc, dù chỉ đứng yên cũng như một vị vua trong thế giới nhỏ của mình.
Hắn nói mình lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, chỉ đi ngang qua Quỳnh Hoa Thành vì công việc.
You cannot copy content of this page
Bình luận