Danh sách chương

Lễ đăng cơ được ấn định vào ngày mười tám tháng chín, khi đó thời đại thuộc về Tần Diễm sẽ chính thức bắt đầu.

 

Ngày mồng tám tháng chín, phụ thân ta, kẻ luôn lật lọng như cỏ trên tường, nói muốn mời Tần Diễm đến dùng bữa để gắn kết tình cảm, bảo ta tiếp khách.

 

Ta cứ nghĩ Tần Diễm sẽ không đến, lúc này chàng ấy bận biết bao, huống hồ địa vị của chàng giờ đã khác.

 

Nhưng Tần Diễm vẫn đến, mang theo binh sĩ của Thiên Cơ doanh bảo vệ chặt chẽ ba tầng trong ngoài ba tầng.

 

Quả nhiên là người quý giá đều tiếc mạng!

 

Thức ăn và rượu đều do nội giám kiểm tra kỹ lưỡng trước khi lên bàn, chuyện Phệ Tâm Tán không thể tái diễn.

 

Một bữa ăn, ta vô cùng ngưỡng mộ tài nịnh bợ của phụ thân, thực sự đỉnh cao tuyệt vời.

 

Những lời nịnh hót, mỗi câu mỗi chữ đều chân thành đúng chỗ, lại tao nhã không tầm thường.

 

Lời chỉ nói một nửa, phải suy nghĩ kỹ mới chợt hiểu ra, như gió xuân thổi qua, mưa lành làm ẩm, dư âm còn vang mãi.

 

Tần Diễm rất là thích thú.

 

Rượu qua ba vòng, phụ thân ta lại đề cập chuyện hôn sự của ta.

 

Tần Diễm không lên tiếng, chỉ uống rượu, liên tiếp một chén rượu ngon xuống bụng.

 

Chẳng mấy chốc say.

 

Tần Diễm say rượu đã đuổi mọi người ra ngoài, ánh mắt mê mang hỏi ta.

 

“Nàng có muốn gả cho ta không?”

 

Nhan sắc tuấn tú của chàng ấy hiện lên màu đỏ bất thường, đuôi mắt quyến rũ, đáy mắt tràn đầy dịu dàng khiến người ta sa lầy.

 

Ta đưa tay che đôi mắt ấy, đặt môi lên.

 

Chàng ấy ngạc nhiên vô cùng rồi ôm lấy eo ta, hôn sâu thêm.

 

Một lát sau, Tần Diễm ngủ yên trong vòng tay ta.

 

Ta nắm trong tay một mảnh bia sắt lạnh lẽo, thì thầm bên tai chàng.

 

“Đợi ta cứu sư huynh xong, chúng ta sẽ sống tốt với nhau.”

 

48

 

Cả cuộc đời này ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng đến mỹ nhân kế.

 

Hơn nữa, không ngờ lần đầu tiên sử dụng lại thành công.

 

Tần Diễm say rượu ngủ lại Kỷ phủ, ta tranh thủ đêm tối mang theo lệnh bài vào cung, giả danh truyền tin, dùng một thích khách có hình dáng giống hệt đổi lấy sư huynh ra.

 

“Phù Nhi, đi với ta.”

 

Dưới ánh trăng, sư huynh siết chặt tay ta.

 

Ta lắc đầu.

 

Sư huynh ta như sói sa mạc, huynh ấy có hoài bão lớn, không thể bị giam cầm trong một không gian hẹp.

 

Còn ta, từ nay về sau, cam tâm làm Kỷ Phù.

 

“Sư phụ không phải do chàng ấy gi.ế.t.” 

 

Ta không muốn giấu diếm, thẳng thắn nói.

 

“Sư huynh, ta muốn ở lại bên cạnh chàng ấy.”

 

Ánh mắt sư huynh thay đổi liên tục, huynh ấy chăm chú nhìn vào mắt ta, cuối cùng cũng nhượng bộ.

 

Cuối cùng huynh ấy ôm ta, ta thì thầm bên tai huynh ấy.

 

“Dù huynh muốn làm gì cũng đừng lo cho muội.”

 

Cơ thể sư huynh căng cứng, sau đó quyết đoán lên ngựa, rời thành trong đêm.

 

Trở lại Kỷ phủ, trời vẫn còn tối mịt.

 

Ánh trăng nhạt nhẹ lọt qua cửa sổ chiếu vào người đang ngồi trong phòng.

 

Ta lẻn vào phòng kín của mình, nhưng phát hiện Tần Diễm đang ngồi trên chiếc ghế ta vẫn dùng để trang điểm, ánh mắt trong trẻo sáng tỏ.

 

Ta giật mình, chàng ấy tỉnh lại nhanh thế sao?

 

Bản năng muốn chạy trốn, nhưng chàng chỉ nhẹ nhàng gọi.

 

“Phù Nhi, đến đây.”

 

Ta không nhúc nhích.

 

Bề ngoài ta bướng bỉnh, nhưng thực tế là cảm thấy có lỗi.

 

Tần Diễm thở dài, đứng dậy từ từ tiến lại gần ta, ôm chặt lấy ta vào lòng.

 

Không khí lạnh của đêm khuya lẫn mùi rượu còn vương khiến ta tỉnh táo mà sa lầy.

 

Cơ thể Tần Diễm run rẩy nhẹ, ta đưa tay ôm lấy hông chàng, áp mặt vào ngực chàng.

 

“Xin lỗi.”

 

“Trở về là tốt rồi.”

 

49

 

Ngày mười tám tháng chín, tân hoàng đăng cơ.

 

Ngày đó, phong trưởng nữ Kỷ gia làm hoàng hậu.

 

Một năm sau, Tần Dục, Trấn Viễn Tướng Quân trước kia, cầm di chúc của tiên đế, dẫn mười vạn đại quân tiến về phương bắc, khởi binh đoạt vị.

 

Tần Dục có uy tín rất cao trong quân đội, như ánh sáng rực rỡ, một tiếng kêu có ngàn người hưởng ứng.

 

Rất nhanh, lòng người trong cung loạn lạc, nói rằng phe nổi dậy tiến công mãnh liệt, dường như không thể ngăn cản.

 

Không bao lâu sau, họ sẽ tấn công kinh thành.

 

Mùa thu một năm sau, ta đứng trên điểm cao nhất của hoàng cung, nhìn ngắm toàn bộ kinh thành.

 

Người đến bên cạnh khoác lên người ta một chiếc áo lông cáo.

 

“Hôm nay phòng điện đường nấu giò heo đường phèn, sao không ăn thêm chút?” 

 

Tần Diễm ôm lấy eo ta, dịu dàng hỏi.

 

“Ăn thêm nữa thì chàng sẽ không còn bế nổi ta mất.” 

 

Ta giả vờ trách móc.

 

“Quần áo năm ngoái giờ đã chật rồi.”

 

“May mới là được, không phải hôm trước mẫu hậu đã tặng nàng một lô vải sao?”

 

“Ừm.” 

 

Ta nói nhẹ nhàng.

 

“Màu sắc hơi nhạt, ta tặng cho người ta rồi.”

 

Tần Diễm thở dài, may mà chàng ấy hiểu không phải mọi nút thắt trong lòng đều có thể gỡ bỏ.

 

“Sư huynh sắp đánh vào đây rồi.”

 

Cuối cùng ta cũng chủ động đề cập đến chủ đề này.

 

“Ừm.”

 

Giọng Tần Diễm không lộ ra chút sóng gió nào.

 

Ta nắm lấy tay chàng, nói một cách nghiêm túc.

 

“Ta sẽ sống chết cùng chàng.”

 

Tần Diễm cười nói.

 

“Đừng lo, chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn.”

 

Quả nhiên là bậc đế vương, tâm lý thật vững vàng!

 

Ta lại hỏi.

 

“Ngươi nói di chúc trên tay sư huynh thật hay giả?”

 

“Đương nhiên là thật.” 

 

Tần Diễm nói.

 

“Di chúc mà phụ thân nàng đưa cho nàng là giả, di chúc thật luôn ở trên người Tần Dục.”

 

“Tại sao?”

 

“Nàng nghĩ phụ thân nàng sao mà nắm quyền mười mấy năm mà không ngã?”

 

“Vì ông ta linh hoạt, giỏi ứng biến?”

 

“Sai!” 

 

Tần Diễm nói nghiêm túc.

 

“Bởi vì ông ta chỉ trung thành với một mình phụ hoàng, phụ hoàng đã trao cho ông ta sự tin tưởng tuyệt đối.”

(Chương sau sẽ bị khóa bằng pha lê. Để được đọc, các nàng nhớ chia sẻ 3 lần 1 ngày để được 30 pha lê nhé các nàng ơi, 1 lần chia sẻ được 10 pha lê, 3 lần chia sẻ được 30 pha lê đấy :3)

Hết Chương 32.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page