Trời có sao, đất có sương, chúng ta không thể khiến mặt trời lặn trở lại, cũng không thể khiến dòng sông chảy ngược, chúng sinh trên đời, chỉ là hạt bụi trên đường mà thôi.
Mưa cứ rơi mãi, cuối cùng có người hầu mang tới chiếc ô.
Trước khi rời đi, Tần Diễm nói với sư huynh.
“Ta đã hứa với phụ hoàng, sẽ không làm tổn hại đến mạng sống của ngươi.”
“Dù cung Nam Dương đã lâu không có người ở, nhưng luôn có người canh gác, nếu nhị hoàng huynh thiếu thứ gì cứ nói một tiếng, ta sẽ cho người mang đến.”
Tần Diễm dừng lại một chút.
“Chỉ cần nhị hoàng huynh không bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ bảo đảm an toàn cho huynh suốt đời.”
Lời này có nghĩa là muốn giam giữ sư huynh suốt đời.
Sư huynh yên lặng nhìn ra ngoài, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Mặc dù ta đã dự đoán trước kết cục này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lạnh lẽo.
Vừa lạnh được nửa chừng, đầu óc bỗng nhiên sáng suốt, lập tức nắm bắt cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Chúng ta muốn bốn cung nữ và bốn thái giám, mỗi vùng một đầu bếp, hai thợ may. Mỗi tháng năm mươi lượng tiền lương, mỗi loại thịt như heo, bò, cừu năm mươi cân, bông…”
Ta vắt óc nghĩ ra mọi nhu cầu sinh hoạt của bốn mùa trong năm, từ đồ đạc trong nhà đến giấy vệ sinh, thậm chí cả bao lâu thay một lần chổi cọ bồn cầu.
Tự do không còn, chất lượng cuộc sống nhất định phải đảm bảo.
“Không thành vấn đề, người của nội các sẽ giải quyết.”
Tần Diễm nói.
“Nhưng những thứ này không liên quan gì đến nàng.”
Nói xong, chàng ấy bỗng nhíu mày, ôm ngực tỏ vẻ đau đớn.
Ta biết là do tác dụng của Phệ Tâm Tán bắt đầu phát tác, liền quay đầu đi không nhìn chàng.
Tần Diễm ra lệnh cho người đưa ta ra khỏi cung.
Ta mắng chàng hèn hạ, vô liêm sỉ, không giữ lời.
Chàng đứng yên dưới chiếc ô, vẻ mặt thản nhiên nói.
“Chẳng qua là nàng muốn bảo vệ mạng sống của hắn, ta đã hứa với phụ hoàng sẽ không giết hắn, và ta sẽ làm được.”
“Nhưng nếu nàng ở bên hắn…”
Đôi mắt Tần Diễm đột nhiên trầm xuống, giọng đe dọa.
“ta nhất định sẽ sinh lòng ghen tị, ngày đêm bất an, không chừng ngày nào đó không kiềm chế được, sẽ sai người giết hắn.”
Ta ngậm miệng, lên kiệu.
Nào ngờ, vừa ra khỏi cung Nam Dương, ta liền bị người ta trói lại.
Kẻ đến có vẻ biết ta có chút võ công, liền dùng chiêu thức mạnh nhất, một bao thuốc mê trực tiếp phủ mặt tới.
Suýt chút nữa ta bị ngạt chết.
Ta tỉnh dậy trong một cung điện phong lưu nguy nga, trước mắt là dung nhan xinh đẹp đoan trang của một người.
Hoa Quý Phi ngồi trên ghế quây, nhấm nháp một chén trà.
Thấy ta tỉnh, bà từ từ đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm.
“Là ngươi hạ độc Diễm Nhi sao?”
“Phải.”
Ta âm thầm di chuyển đôi chân tay, phát hiện mình không bị trói, nội lực cũng còn nguyên.
“Ngươi có biết ngươi đã làm gì không?”
Đôi mắt Hoa Quý Phi đẹp vô cùng, chỉ là lúc này đôi mắt ấy đầy phẫn nộ.
Ta nói.
“Hắn đã s.á.t h.ạ.i sư phụ của ta, ta chưa giết hắn, đã là hời cho hắn rồi.”
“Sư phụ ngươi là ta sai người hạ thủ, vì điều này mà từ đó đến giờ Diễm Nhi không hề đến cung của ta.”
Hoa Quý Phi tỏ vẻ khó hiểu.
“Ngươi làm ầm ĩ lên làm chi? Việc này, chẳng phải cũng để cho ngươi không còn điều gì phải lo sao?”
“Bà nói gì?”
Ta vô cùng kinh ngạc.
Sư phụ đối với ta như cha ruột, kẻ thù gi.ế.t cha ở trước mắt, chỉ cần ta vươn tay là có thể bẻ gãy cổ bà ta.
Nhưng bà ta lại không biết mình sai, còn tỏ ra là vì tốt cho ta.
Ta tức giận bật cười.
“Mạng người trong mắt các ngươi chỉ nhẹ như vậy sao?”
Hoa Quý Phi ngạc nhiên nói.
“Thế gian này vốn là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, ta tưởng ngươi là kẻ thông minh, sao không hiểu đạo lý này?”
Ta không biết nói gì.
Hoa Quý Phi lại nói.
“Diễm Nhi chỉ muốn cưới ngươi, đó là điều duy nhất ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của nó.”
Ta nói.
“Ta và Tần Dục đã có hôn ước.”
“Hắn nay đã là tù nhân, chuyện này không cần người khác, phụ thân ngươi tự sẽ giải quyết.”
Ta không còn lên tiếng, bà ta lại hiểu phụ thân ta đến thế.
“Yên tâm trở về chờ ngày thành thân đi, độc lần này có người giải rồi.”
Hoa Quý Phi nói.
“Ta không muốn chuyện này tái diễn lần nữa.”
Nói đến đây, bà ta lộ vẻ nghiêm nghị, cảnh cáo nói.
“Ngươi là bảo bối trong lòng Diễm Nhi, trước khi nó từ bỏ ngươi, ta không thể động đến ngươi.”
“Nhưng Tần Dục và Kỷ phủ, ngươi không thể bảo vệ được đâu.”
Ta được đưa trở về Kỷ phủ.
Đêm đó, phụ thân ta cũng trở về, cấm vệ quân ở cửa đều đã rút.
Kỷ Huyên nhìn ta với ánh mắt lấp lánh, đầy sùng bái.
Mẫu thân ta liền đốt ba nén hương cao.
Ngày hôm sau, chuông tang trong cung vang lên, cả nước đau buồn.
Thế nhân mới biết hoàng đế bỗng nhiễm bệnh ác, bất hạnh qua đời, trước khi qua đời đã truyền ngôi cho Tĩnh Vương.
Một cuộc cung biến như vậy đã lặng lẽ bị che đậy qua, mọi chuyện dần dần trở lại bình thường.
Phụ thân ta vẫn là Thủ Phụ trên vạn người.
You cannot copy content of this page
Bình luận