“Bấy nhiêu năm qua, dù ta có cố gắng thế nào cũng vô ích, trong mắt phụ hoàng chưa bao giờ có ta.”
“Vậy nên ngươi mới gi.ế.t phụ hoàng và cướp ngôi sao?”
“Phụ hoàng đột ngột ch.ế.t vì bệnh, chỉ là lúc bệnh phát ra ngẫu nhiên ở chỗ mẫu phi ta, ta chỉ biết trước một bước mà thôi.”
Tần Diễm nói với giọng điệu thản nhiên.
“Trước khi lâm chung, phụ hoàng liên tục gọi tên mẫu phi ngươi.”
Sư huynh sững sờ, vẻ mặt đau đớn tới tột cùng, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Huynh ấy lê đôi chân què, quỳ xuống, hét một tiếng thê lương, rồi gục mặt xuống đất khóc không thành tiếng.
“Phụ hoàng, phụ hoàng!”
Tần Diễm thờ ơ nhìn huynh ấy.
Chàng ấy bỗng quay đầu hỏi ta.
“Thứ đó đâu?”
Thứ đó đang được cài trên tóc của ta.
Ta đã đoán được trong chiếc hộp gỗ đàn hương kia chứa di chúc, nhưng một chiếc hộp to như vậy rất dễ gây chú ý, nên ta đã lấy di chúc ra, cuộn thật kỹ và giấu vào trong một chiếc trâm cài tóc.
Thực ra, ta hơi không hiểu ý định của phụ thân khi giao di chúc cho mình.
Ông có hy vọng ta có thể vượt qua vòng vây, công bố nội dung di chúc cho thiên hạ biết không?
Hay ông mong ta cam chịu nhục nhằn, vài năm sau dùng nó để chỉ trích Tần Diễm là kẻ phản quốc?
Tần Diễm thì khôn ngoan hơn nhiều, bắt giặc phải bắt vua, có di chúc thì đã sao?
Nếu chàng ấy giết hết những người biết chuyện, ai sẽ biết đến tờ giấy đó tồn tại?
Hơn nữa, từ xưa đến nay, có bao nhiêu người ngồi lên ngai vàng một cách chính danh?
Bây giờ tờ di chúc này giống như một mệnh lệnh tử thần, nó đe dọa tính mạng của sư huynh.
Nhưng việc này quá lớn, ta không thể quyết định một mình, ta cần tìm cơ hội bàn bạc với sư huynh.
“Thứ đó ta đã giấu ở một nơi kín đáo, nhưng ta đang đói, không thể nhớ ra ngay bây giờ, để ăn no rồi hãy nói.”
Ta đổ gạo đã vo sạch vào nồi, bắc lên bếp đốt củi.
Tần Diễm bất đắc dĩ nói.
“Nàng muốn ăn gì, ta sẽ cho người mang đến.”
Ta vừa nhét củi vào bếp vừa nói.
“Hai người trông thế này, tốt hơn hãy gọi vị thái y đến trước, chờ xử lý xong vết thương, thì bên này ta cũng gần nấu xong cơm rồi.”
Tần Diễm im lặng một lúc, rồi sai người đi gọi thái y.
Một giờ sau, thái y kê đơn thuốc, run rẩy rời đi, ba món một canh cũng được bày lên bàn.
Ta múc hai bát cơm, đưa một bát cho sư huynh.
Vừa ngồi xuống, Tần Diễm hỏi.
“Của ta đâu?”
Ta ngạc nhiên nói.
“Tĩnh Vương Gia định ăn cơm ở đây sao? Không sợ bị đầu độc à?”
Tần Diễm tỏ vẻ mặt u ám.
“Không sợ.”
Ta bảo.
“Tự múc đi.”
Vẻ mặt Tần Diễm càng thêm âm trầm.
“Tay đau.”
Ta nói.
“Vậy thì đừng ăn.”
Tần Diễm rời đi lấy đồ với vẻ mặt u ám.
Món ăn rất đơn giản, có khoai tây kho, rau xào, đậu bắp xào, và một bát canh củ cải.
Dù sao cũng không ai phàn nàn, hai anh em họ liên tục gắp thức ăn vào miệng, dù vẻ mặt của cả hai đều không mấy tốt đẹp.
Nhưng họ vẫn rất yên lặng, cách cầm đũa còn thanh lịch hơn cả ta.
Ta nhón vài miếng cơm, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ai ngờ được hai người ngồi chen chúc trên một cái ghế dài kia, vừa rồi còn chiến đấu quyết liệt như thế?
Ta gần như quên mất rằng đây là thời khắc sinh tử, quên mất bên ngoài còn đầy thị vệ canh gác nghiêm ngặt.
Không khí căng thẳng như chuẩn bị rút kiếm đấu cung có vẻ đã được giảm bớt đáng kể.
Nhưng chỉ là có vẻ thôi.
Bữa cơm, kết thúc rất nhanh.
Bầu trời bỗng thổi gió lớn, cát bụi bay mù, mây đen che khuất ánh sáng mặt trời.
“Mưa rồi, ta đi thu chăn đây.”
Ta vừa nói vừa chạy ra ngoài, nhưng bị Tần Diễm kéo lại.
Chàng ấy nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt kiên định, không chút lưỡng lự.
“Phù Nhi, đưa cho hắn đi.”
Sư huynh với khuôn mặt đau thương trào ra chút chế giễu.
“Chúng ta phải cho hắn biết thế nào là loạn thần tặc tử.”
Ta luôn cảm thấy di chúc này là họa chứ không phải phúc.
Bây giờ sư huynh đã mở lời, ta liền rút trâm từ tóc xuống và đưa cho Tần Diễm, nhắc nhở.
“Hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa.”
Tần Diễm lấy di chúc ra từ trâm, xem xét một hồi lâu, sau đó mới trầm mặc cất lại vào trâm, thu vào tay áo.
Anh tự giễu.
“Trong lòng phụ hoàng quả thực chỉ có một người con trai.”
“Ngày xưa nếu không phải mẫu thân ngươi và hoàng hậu âm mưu hại ta, mẫu thân ta cũng không phải đi sớm như vậy.”
Sư huynh nói.
“Những năm qua, trong lòng phụ hoàng ai cũng hận, nhưng ông là hoàng đế, cần phải cân bằng các lực lượng, chỉ có thể kiên nhẫn.”
“Mọi người chỉ thấy ông không quan tâm đến chính sự, sống ngày qua ngày một cách hoang đàng, ai biết được nỗi đau trong lòng ông?”
Tần Diễm nói.
“Ở hoàng cung này, ai mà không phải tính toán từng bước một, ngày ngày đau khổ chịu đựng chứ?”
Hai anh em cùng lúc chìm vào im lặng.
Ta lặng lẽ đi ra sân thu chăn, khi ôm chăn trở lại, mưa đã bắt đầu rơi “tí tách” rơi xuống.
Ta trú dưới mái hiên, nhìn mưa gió ngoài trời, lòng đầy cảm xúc.
Dù ngươi có quyền quý đến mấy, thì trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo cả.
You cannot copy content of this page
Bình luận