Chúng ta lắc lư trên xe ngựa một tháng ròng, thân hình yếu ớt của Lục Châu không chịu nổi chuyến đi dài nên tinh thần suy sụp nghiêm trọng, phần lớn thời gian đều là ngủ mê man.
Đến khi đến kinh thành, Lục Châu gầy đi trông thấy, cằm càng nhọn đến xót xa.
Còn ta thì lại béo lên, bởi vì những món ăn Lục Châu không thể ăn đều chui vào bụng ta.
Và vì cả ngày bị nhốt trong xe ngựa không thể nhúc nhích, mỡ thừa ở eo ta cũng tăng lên hơn hai lạng.
Ta nhớ đến câu nói kinh điển thường treo miệng Ma Ma mà cảm thấy hơi xấu hổ.
Ma Ma nói, một người không thể kiểm soát cân nặng của mình, làm sao có thể kiểm soát cuộc đời mình?
Ta là người muốn kiểm soát cuộc đời mình, vì vậy ta quyết định giảm cân.
Những người ở Tĩnh Vương phủ có vẻ không biết rằng ta là người được tặng kèm.
Bởi vì sự đãi ngộ ta nhận được ở trong phủ không khác gì Lục Châu.
Ta có một căn phòng riêng ở Tây Viện, có bốn nha hoàn để sai bảo, một gian bếp nhỏ độc lập, còn có một đầu bếp biết nấu nhiều món ta chưa từng thấy.
Đầu bếp này chính là trở ngại lớn nhất trên con đường giảm cân của ta.
Mỗi lần ăn xong món hắn ta nấu, ta đều phải nhảy múa nửa giờ, rồi luyện kiếm nửa giờ, mới có thể trở lại con đường kiểm soát cuộc đời mình.
Ngày hôm đó, ta mới luyện tới động tác “Thiên Sơn Phá Nhật” thì Lục Châu tới thăm.
Ta tranh khoảng thời gian nghỉ để nói với nàng.
“Ngươi chờ ta một lát, ta sắp xong rồi.”
Lục Châu rất sợ đao kiếm.
Nàng ta đứng từ xa, nhìn mây trên trời mơ màng, lười biếng nói.
“Dù ngươi múa kiếm đẹp đến mấy thì Vương Gia cũng không đến đâu.”
Ta luyện xong bộ kiếm pháp, giao kiếm cho nha hoàn Mai Hương, mới hỏi.
“Tại sao phải mong Vương Gia tới?”
Lục Châu cười khẩy một tiếng.
“Hàng ngày ngươi không nhảy múa thì là luyện kiếm, chẳng phải vẫn hy vọng Vương Gia “kinh hồng nhất miết” sao?”
Ta nhận khăn sạch từ tay nha hoàn Lan Hương.
Ta lau mồ hôi trên mặt, lại lau qua cổ.
Xong, ta tìm một góc khăn còn hơi sạch, kẹp hai ngón tay mạnh mẽ xì mũi, hỏi.
“Kinh hồng nhất miết** là gì?”
**Là một phép ẩn dụ cho sự xuất hiện ngắn ngủi của cái đẹp hoặc những thứ đẹp đẽ. Ý của Lục Châu là nữ 9 muốn để lại ấn tượng trong lòng Vương Gia.
Lục Châu trợn tròn mắt nhìn chiếc khăn bị ta dày vò không còn hình dạng ban đầu.
“Không có gì.”
Ta “ồ” một tiếng, rồi mời nàng ta ngồi xuống uống trà.
Chúng ta đã ở trong phủ Vương Gia hơn nửa tháng, mà chưa thấy tới một sợi tóc của Vương Gia.
Ta nghe nói ngày nào Lục Châu cũng ăn mặc thật đẹp, chờ từ sáng đến tối.
Mỗi ngày đều hy vọng rồi lại thất vọng.
Lục Châu sinh ra đã có làn da trắng như tuyết, cằm nhọn, mắt to, môi nhỏ như trái anh đào, lúc này đôi mắt ưu thương kia như nước, thực sự là đẹp đến không thể tả.
Một mỹ nhân như vậy mà cứ vậy mà không được trân trọng, thật là lãng phí, thực không hiểu Vương Gia này nghĩ gì.
Quản lý nội trạch ở phủ Tĩnh Vương họ Trần, là nhũ mẫu của Vương Gia.
Ngày đầu tiên đến, bà ấy đã đặt ra cho chúng ta nhiều quy tắc.
Ví dụ như dậy vào giờ thìn, ngủ vào giờ tuất.
Hoặc như đứng thẳng tắp, bước đi ung dung, cười không lộ răng, không đứng ở giữ cửa.
Những điều này ta cố gắng đều có thể làm được, trừ một điều, không có lệnh thì không được bước ra nửa bước khỏi Tây Viện.
Lục Châu vốn kiêu ngạo như con công, trước mặt Trần Ma Ma lại như con cun cút, gật đầu ưng thuận.
Nhưng sao ta có thể ngồi yên, Trần Ma Ma vừa đi, ta liền trèo qua tường ra ngoài.
Phủ Tĩnh Vương rất là rộng lớn, ta mất tới ba ngày mới đi dạo hết.
Sau khi dạo xong phủ Tĩnh Vương, ta bắt đầu dạo kinh thành.
Năm năm trước, khi ta mới đến Quỳnh Hoa Thành, cảnh tượng phồn hoa của phố thị đã làm ta sững sờ.
Từ nhỏ ta theo sư phụ và sư huynh ở trong sa mạc, quen thuộc với cảnh tượng cô liêu và cát vàng, đã tự cho rằng cả thiên hạ đều là khung cảnh đó.
Đến Trung Nguyên ta mới biết thiên ngoại hữu thiên.
Vào được Quỳnh Hoa Thành, càng thấy hoa lệ khiến người mê mẩn.
Ta đoán sư huynh cũng bị cảnh tượng phồn hoa của Trung Nguyên làm choáng ngợp, nếu không phải vậy, chắc là hắn cũng không thể lạc mất ta ngay ngày thứ hai sau khi bước vào Trung Nguyên.
Kinh thành còn phồn hoa hơn Quỳnh Hoa Thành một bậc, đường phố dài mười dặm, xe cộ tấp nập, những loại vải mới đang thịnh hành ở Quỳnh Hoa thì ở đây Thành đã là lỗi thời.
Hàng ngày, ta ăn trưa xong lại trèo tường ra ngoài, trước bữa tối lại trèo tường trở về, đúng giờ xuất hiện bên bàn ăn.
Các nha hoàn đều biết ta thường ngủ trưa, nên không ai làm phiền.
Hôm đó, ta đang đi dạo trên phố, bỗng nhiên thấy một người quen.
Ta chạy ba bước rồi nhảy lên, vỗ vai người đó, gọi to.
“Hạ Viêm!”
Khi Hạ Viêm quay đầu lại, ánh mắt sắc như mũi tên,
You cannot copy content of this page
Bình luận