Danh sách chương

“Ta dạy nàng viết chữ, hãy bắt đầu từ tên ngươi, Kỷ Phù, phù dung chi phù.”

 

“Khi nàng ra đời, hoa phù dung nở khắp kinh thành, cho nên mẫu thân nàng đặt cho nàng chữ Phù.”

 

“Nàng là trưởng nữ chính thống của nhà họ Ky, Kỷ Phù, phù dung chi phù, không phải phù của đào phù.”

 

Ta quay đầu nhìn lại, Tần Diễm đứng giữa đám người ngước nhìn bầu trời, khuôn mặt nghiêng nghiêng rạng rỡ dưới ánh pháo hoa, lúc sáng lúc tối, nhưng khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

 

Như cảm nhận được ánh nhìn của ta, chàng ấy quay đầu lại, ánh mắt chúng ta giao nhau.

 

Ta đối diện với ánh mắt của chàng, ấm áp và dịu dàng, liền bật cười.

 

Chiều nay trước khi sư huynh đến, Tần Diễm vừa mới đi.

 

Một tháng không gặp, dường như chàng ấy đã gầy đi, thân hình trở nên mảnh khảnh, bất thình lình toát ra khí chất lạnh lùng.

 

Khi chàng ấy đến, đám hạ nhân xúm lại một đám ngay lập tức.

 

Dưới ánh mắt của mọi người, Tần Diễm chỉ nói một câu, chàng nói.

 

“Phù nhi, hãy cho ta chút thời gian, ta sẽ khiến phụ thân nàng nhìn thấy giá trị của ta.”

 

Nhìn bóng dáng chàng rời đi, trầm mặc và lạnh lùng, ta bỗng nhiên cảm thấy xót xa.

 

Ta nhớ Tần Diễm trong quán rượu hẻm sâu, nhớ sự phong lưu của chàng, nhớ thái độ cao ngạo tự tại của chàng.

 

Ta định sẽ nói rõ với sư huynh mọi chuyện giữa ta và Tần Diễm, xin huynh ấy giúp đỡ, nào ngờ sư huynh lại nói ra câu nói sét đánh ấy.

 

Ta giật mình: “Sư huynh, huynh đùa đấy à?”

 

“Phù nhi, mấy ngày nữa ta sẽ tới cầu hôn với phụ thân muội.”

 

“Sư huynh, huynh đừng làm ta sợ!”

 

“Muội không muốn gả cho ta sao?”

 

“Nhưng huynh là sư huynh, giống như… giống như đại ca ruột của ta vậy.”

 

“Chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào.”

 

“Nhưng ta muốn gả cho Tần Diễm.”

 

Sư huynh không nói gì, khuôn mặt huynh ấy trở nên khó coi vô cùng, ta nhẹ giọng cầu khẩn huynh ấy.

 

“Sư huynh, ta không hiểu những chuyện triều đình kia, ta thích Tần Diễm, là thật lòng.”

 

Sư huynh cúi mắt nhìn ta, ánh mắt có vẻ như bị tổn thương.

 

“Muội cho rằng ta muốn muội gả cho ta là để kéo gần với phụ thân muội sao?”

 

Ta vội vàng lắc đầu phủ nhận.

 

“Không phải, ta biết huynh là vì tốt cho ta, huynh lo người ta gả cho sẽ không tốt với ta.”

 

“Đó chỉ là một phần.” 

 

Sư huynh nói.

 

“Những năm qua trong lòng ta chỉ có mình muội. Khi mới vào Trung Nguyên, ta đã bị người của phụ hoàng phát hiện, sau đó bị đưa ngay vào kinh thành trong đêm.”

 

“Ta từng muốn phụ hoàng phái người đón muội trở về, nhưng ngài ấy nói trước khi ta không có khả năng bảo vệ muội, tìm muội về chỉ làm hại muội.”

 

“Chiến trường vạn phần nguy hiểm, vài lần ta suýt nữa không qua khỏi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến muội đang đợi ta, ta lại có thể vượt qua.”

 

“Ta luôn nghĩ đến khi ta đứng vững được chân, sẽ đến đón muội về.”

 

Giọng sư huynh đau buồn.

 

“Tại sao muội không nghĩ đến, ta muốn cưới muội chỉ bởi vì ta muốn cưới muội thôi?”

 

“Ta…”

 

Trái tim ta vừa xúc động vừa hoang mang.

 

Ta không dám nhìn vào mắt sư huynh, chỉ thấp giọng nói.

 

“Nhưng… nhưng ta muốn gả cho Tần Diễm.”

 

Ánh mắt sư huynh đỏ hoe.

 

Sau một hồi, huynh ấy oán hận nói.

 

“Muội đừng mơ tưởng, ta sẽ không để muội gả cho Tần Diễm.”

 

“Ta muốn!”

 

29

 

Ta chưa bao giờ biết sư huynh lại ẩn giấu tình cảm sâu sắc như vậy đối với mình.

 

Dù huynh ấy luôn rất yêu thương ta, nhưng chúng ta cũng thường xuyên cãi cọ, đôi khi giận dữ nổi lên, đánh nhau cho đến mặt mày bầm dập cũng có.

 

Sau khi sư huynh bị ta làm tức giận bỏ đi, ta nhìn vào gương mà suy nghĩ.

 

Người trong gương da không được trắng trẻo, nét mặt cũng không tinh xảo, chẳng qua đôi mắt còn tương đối trong sáng rạng rỡ.

 

Nhìn thế nào cũng không phải kiểu dung mạo khuynh thành, đủ sức khiến hai vị hoàng tử ganh tị đố kỵ.

 

Suốt bữa tiệc, sư huynh không hề nói chuyện với ta thêm lần nào, ngược lại cứ thân mật trò chuyện với phụ thân.

 

Dĩ nhiên, phụ thân ta, con cáo già kia không thể lạnh nhạt với Thái tử và Tần Diễm.

 

Ông ấy hoạt động tứ phương, không bỏ sót một ai.

 

Một bữa tiệc, quan khách vui vẻ, ăn uống linh đình, chủ khách đều trọn vẹn.

 

Thái tử phi để ta ngồi cạnh bên, nhỏ giọng trò chuyện cùng ta.

 

Tuy nhiên, những gì nàng nói ta chẳng hề hứng thú, toàn là chuyện trang điểm, tô son điểm phấn.

 

Nàng khen lông mi ta vẽ rất tốt.

 

Nhưng ta với những chuyện này từ trước tới nay đều mù tịt, toàn là nhờ Thúy nhi lo liệu.

 

May là muội muội đã xuất giá của ta, Kỷ Đồng, lại có nghiên cứu sâu về việc này, nàng nhanh chóng tiến lên trò chuyện với Thái tử phi.

 

Chẳng ngờ, hai người càng nói càng hợp, tựa hồ tiếc rằng không gặp sớm hơn.

 

Trước khi bữa tiệc tan, họ đã hẹn ngày gặp lại.

 

Ta nhìn họ cùng bàn luận về trang điểm mà hai mắt cũng sáng lên, bỗng nhiên cảm thấy chút ghen tị.

Hết Chương 18.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page