Danh sách chương

Dù cho hắn cảm thấy nhiều việc phụ thân làm không đúng, nhưng không bao giờ dám phản đối.

 

“Phụ thân coi trọng Nhị hoàng tử, muội hiểu.” 

 

Ta nói.

 

“Nhưng nếu không có Tĩnh Vương, muội cũng không thể nhận tổ quy tông. Tĩnh Vương đã có công tái sinh với muội, muội không thể qua sông phá cầu.”

 

Ta nói tiếp.

 

“Với Nhị hoàng tử, muội cũng sẽ liên hệ nhiều hơn.”

 

“Điều này… không tốt lắm…” 

 

Đại ca trợn mắt.

 

“Làm gì có chuyện một nữ thuận hai phu.”

 

“Nếu đã định không thành, thì nên sớm trả lại người ta mới phải. Phụ thân không cho muội gặp Tĩnh Vương, e rằng cũng vì lý do này.”

 

Ta cười nhạt một tiếng.

 

“Phụ thân chúng ta huynh còn không biết sao? Luôn là người khéo léo tám phương tốt, một giọt nước cũng không lọt mất.”

 

“Phụ thân không cho ta gặp Tĩnh Vương, chỉ là sợ ta và Tĩnh Vương giao tình quá thân, không còn chỗ xoay xở. Nếu ta có năng lực giữ hai huynh đệ cùng một lúc, phụ thân mới mong chờ làm sao.”

 

Đại ca đỏ bừng mặt, không biết phản bác thế nào.

 

Một buổi lễ sinh thần của ta đã làm đình đám cả thành, chỉ sợ phụ thân muốn quyết định trong hôm nay.

 

Điều này Đại ca cũng đồng tình với ta.

 

Hắn nói.

 

“Thái tử là con trưởng của Hoàng hậu, vốn là người kế vị chính đáng. Nhưng Hoàng thượng từ xưa đã không ưa Thái tử, cộng thêm Thái tử lớn lên càng ngày càng khiếm nhã, làm Hoàng thượng ghét bỏ, đã sớm có ý bỏ. Chỉ vì quyền thế của mẫu thân Thái tử, mới nhẫn nhịn đến nay.”

 

“Những năm gần đây Tĩnh Vương dần trưởng thành, trong triều có nhiều người ủng hộ, sức mạnh không thua kém Thái tử.”

 

“Phụ thân luôn giữ thái độ trung lập, đứng ngoài quan sát. Nhưng nay Nhị hoàng tử lên như diều gặp gió, lại càng được Hoàng thượng sủng ái.”

 

“Phụ thân giỏi đoán ý vua, ta đoán Hoàng thượng đã quyết tâm rồi.”

 

 27

 

Dân chúng Kinh Thành từng thường nghe nói đại thần Thủ phụ được Hoàng thượng sủng ái như nào, quyền khuynh triều dã như nào. 

 

Hôm nay được tận mắt chứng kiến, mỗi người đều kinh ngạc không ngớt, Thủ Phụ quả nhiên là quyền khuynh thiên hạ, như mặt trời lúc ban trưa!

 

Nhưng một nữ nhi mười tám tuổi qua sinh thần, lại khiến cả triều đình quan lại chú ý.

 

Sáng sớm, các loại lễ vật được gửi vào Kỷ phủ liên tiếp không ngừng.

 

Đến chiều tà, quan viên từ tam phẩm trở lên dẫn theo nữ quyến đến dự yến.

 

Khoảng giờ Thân một phút, Tĩnh Vương đến trước, không bao lâu Nhị hoàng tử cũng đến, đến giờ yến tiệc, Thái tử cùng Thái tử phi cũng tới.

 

Tĩnh Vương muốn tìm nữ nhi nhà họ Kỷ, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, có thể hiểu được.

 

Nhị hoàng tử nói tuổi còn nhỏ từng nhận ân tình của Kỷ phu nhân, đặc biệt chuẩn bị quà tặng để chúc mừng sinh thần tiểu thư, có vẻ cũng gượng gạo nói qua loa.

 

Nhưng Thái tử nói với Thái tử phi đi dạo phố thấy nhiều người đến Kỷ phủ, liền cũng đến hùa náo nhiệt thì có hơi gượng ép.

 

Ai đi dạo mà ôm theo ngọc như ý chứ?

 

Bên ngoài ồn ào nhưng trong viện nhỏ của ta lại rất yên tĩnh, vì không có khuê mật nên chỉ một mình ta ở đó.

 

Khi sư huynh vào, ta đang ngồi trên đất cho thỏ ăn.

 

Ta bảo Thúy Nhi đi pha trà, sư huynh nhặt đi hai chiếc lá non mọng nước từ tay ta, rồi ngồi xuống từ từ để trước mặt cho thỏ ăn.

 

Áo choàng mới tinh quyét đất, dính đất bẩn, ta nhắc nhở.

 

“Sư huynh, cẩn thận bẩn áo.”

 

“Không sao.” 

 

Sư huynh không để ý.

 

Ta cười nói.

 

“Ngày đó nếu ta có tấm áo này, sao nỡ để bám một hạt bụi.”

 

Sư huynh giơ chiếc lá trong tay.

 

“Chẳng những áo, ngày đó đến cả một miếng lá này cũng không đến lượt chúng nó ăn, những lá tốt như thế này đã sớm bị muội ăn mất rồi.”

 

“Ha ha, đương nhiên.” 

 

Ta cười to.

 

“Có lần, ta còn giật thịt ăn từ miệng chó đấy.”

 

Sắc mặt sư huynh lập tức tối sầm lại, ta biết huynh ấy lại không vui, vội vàng đổi chủ đề.

 

Sư huynh lúc nào cũng thế, cứ nhắc đến những ngày khổ cực trong quá khứ là không vui.

 

Nhưng ta thấy không có gì, những ngày đó dù khó khăn nhưng tự do tự tại.

 

Ba thầy trò chúng ta yêu thương nhau, cũng thường vui vẻ trong khổ cực.

 

Huống hồ, bây giờ chúng ta đều đã vượt qua khó khăn, sống trong cuộc sống giàu có tràn đầy, biết bao người trên đời này cả đời ngâm mình trong khổ ải.

 

Ta nói: “Hôm nay làm xong lễ trưởng thành là muội có thể thành thân rồi.”

 

Sư huynh mỉm cười không nói.

 

Ta lại cười hì hì hỏi.

 

“Sư huynh, huynh nghĩ phu quân tương lai của ta sẽ tốt với ta chứ?”

 

Sư huynh nói: 

 

“Yên tâm, phu quân của muội nhất định sẽ tốt với muội.”

 

“Bởi vì, ta sẽ lấy muội.”

 

28

 

Khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, đầu óc ta vẫn như một mớ hỗn độn.

 

Thúy Nhi nói bên tai ta: “Tiểu thư mau nhìn, kia là pháo hoa do Tĩnh Vương đặc biệt sai thợ thủ công làm cho ngài, đẹp quá!”

 

Thật sự rất đẹp, từng đóa phù dung nở rộ trên không, lớp lớp chồng chất, này tàn kia mở, rực rỡ tột cùng.

Hết Chương 17.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page