Danh sách chương

Ngoài ra truyện cũng từng viết nữ chính bị cướp biển vũ trụ bắt, nam chính một mình đánh nổ tàu chiến của bọn chúng, chứng minh nam chính rất mạnh. Nhưng đó là phiên bản Nguyên soái tương lai. Hiện tại thì Đế quốc còn chưa thành lập, Hoàng đế còn đang trốn ở xó xỉnh nào đó.

Tô Huyền hỏi tiếp: “Anh cũng là dị năng giả? Nên mới chịu được những vết thương đó?”

Một lúc sau, Hàn Dự lại trả lời lạc đề: “Cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi sẽ báo đáp cô.”

Tô Huyền không muốn đổi chủ đề: “Anh bảo tôi hỏi gì cũng được, vậy tôi hỏi, anh là dị năng giả đúng không? Hay là anh không muốn trả lời?”

“Câu trả lời không quan trọng.” Hàn Dự lạnh nhạt nói, “Cô biết càng ít càng tốt, thế giới của dị năng giả không dành cho người yếu như cô— người thường không nên dính vào.”

Anh ấy ta nói nghe thì có vẻ quan tâm nhưng giọng điệu lại mang chút kẻ cả, như thể mấy lời tốt bụng này là ban ơn vậy.

“Đợi tôi khỏi hẳn, tôi sẽ đưa cô đi, sẽ bảo vệ cô, cô không cần phải lo mấy chuyện này.”

Hàn Dự nhìn cô rất nghiêm túc.

Tô Huyền: “?”

Hàn Dự tưởng cô chưa hiểu, lại nói tiếp: “Tôi sẽ cho cô một cuộc sống ổn định, sau này chỉ cần có tôi ở đây, cô có thể—”

Tô Huyền bắt đầu hết kiên nhẫn: “Không cần đâu.”

“Không, cô không hiểu, theo luật Liên bang, trẻ vị thành niên—”

Anh ấy nói được nửa câu thì dừng lại. Ở hoang tinh này, mấy công ty chẳng quan tâm cô bao nhiêu tuổi, chỉ cần cao đủ để lái xe là có thể đi làm culi rồi.

Hàn Dự hơi thương cảm: “Ở chỗ tôi sống, trẻ con tầm tuổi cô đều đi học, nên được sống vô lo vô nghĩ.”

Nói xong anh ấy mới phát hiện người đối diện chẳng thèm nghe mình nói gì. Tô Huyền đang lục lọi khắp phòng, gom hết đồ đạc lại.

Thân thể này hồi nhỏ bị bỏ rơi ở hành tinh này, may mắn được cha nuôi nhặt về nuôi lớn.

Năm ngoái, cha nuôi gặp tai nạn qua đời, cô kế thừa công việc của ông, trở thành nhân viên tạm thời của một công ty thu hồi phế liệu. Ngày nào cô cũng lái xe vào khu vực nhiễm xạ, lục bới đống rác tìm tài nguyên có giá trị đem về bán.

Tô Huyền bày hết đồ lên bàn.

Một cái máy đo cầm tay báo mức phóng xạ, nửa chiếc mặt nạ dưỡng khí, một cặp kính bảo hộ chống bụi, một máy ngưng tụ nước có chức năng lọc sạch.

Một con dao rung polymer, một cưa cắt laser mini, một hộp nhỏ đạn lôi siêu nhỏ.

Một tuýp keo y tế, một đôi găng tay màng chống hóa chất, hai ống dinh dưỡng công thức cơ bản.

Ngoài ra còn đủ loại linh kiện lặt vặt, các loại bánh răng, trục, ốc vít, vỏ pin dự trữ đã rỗng… toàn đồ chẳng mấy giá trị.

Cuối cùng là chiếc quang não cũ kỹ cha nuôi để lại, loại máy tính mini đeo tay đời xưa.

Chiếc máy này là đồ mà ba nuôi cô nhặt được từ bãi rác rồi tự tay sửa lại từ nhiều năm trước, kiểu dáng thì cũ kỹ, chức năng cũng chẳng khác gì mấy chiếc điện thoại thông minh bình thường, chỉ có mấy tính năng cơ bản như kết nối mạng, liên lạc, chụp hình, đọc sách và quản lý thu chi.

Cô lướt qua thông tin tài khoản, số dư còn đúng năm trăm lẻ hai tinh tệ.

Loại dinh dưỡng rẻ nhất cũng phải năm đồng một ống, số tiền này đủ để cô ăn uống cầm cự vài tháng.

Thực ra ba nuôi cũng để lại cho cô một khoản tiết kiệm nhỏ nhưng kiếp trước của cô đã tiêu gần hết để mua một loại thuốc cực xịn chữa thương cho nam chính.

Thuốc thì dùng sạch rồi.

“Hàn tiên sinh.”

Tô Huyền quay người lại, “Trước đây tôi đã mua cho anh loại gel tái tạo tế bào tốt nhất rồi, giờ thì tôi hết tiền rồi.”

“Thật ra chỉ cần môi trường an toàn, thời gian đủ dài, tôi hoàn toàn có thể tự hồi phục.”

Hàn Dự ngập ngừng một chút, “Cô chỉ cần đưa tôi ra khỏi con tàu là được—”

Ánh mắt Tô Huyền càng lúc càng khó chịu.

Hàn Dự vội nói: “Xin lỗi, cô không hiểu sức mạnh của dị năng giả đâu, để cô tốn kém rồi. Nhưng giờ tôi không thể đăng nhập tài khoản để chuyển tiền cho cô, có người đang theo dõi vị trí của tôi.”

Tô Huyền: “?”

Thế thì anh có ích gì chứ?

Cô gom hết đồ trên bàn nhét vào vali, lại đảo quanh phòng một vòng, tiện tay lấy thêm vài món lặt vặt cùng mấy bộ quần áo cũ.

Tô Huyền lắc lắc đống đồ trong tay, “Súng của anh, tôi bán lấy tiền được chứ?”

Kiếp trước giữ lại mấy thứ này chắc là để trả lại cho chủ nhưng cô thì chẳng có ý định đó.

“Được.” Hàn Dự hơi sững người, “Thật ra cô không cần làm vậy đâu, tôi sẽ sớm đưa cô rời khỏi đây—”

“Bạn tôi vừa nhắn tin bảo trong thành phố xuất hiện một nhóm người lạ.”

Tô Huyền cắt ngang lời anh ấy, “Họ đang tìm một người vừa rơi tàu vũ trụ.”

Dĩ nhiên là cô bịa ra thôi.

Cô chẳng có chút thiện cảm nào với Hàn Dự nhưng cũng không muốn để nữ phụ ác độc dễ dàng tìm được anh ấy, nếu không bản thân cô cũng có thể gặp rắc rối.

Tô Huyền mở cửa, “Tàu của anh bị bắn rơi, tôi đoán chắc có người truy sát anh? Biết đâu chính là nhóm người đó, tốt nhất anh nên trốn đi.”

“Khoan đã!” Hàn Dự vội gọi với theo, “Cô định đi đâu?”

“…Không biết.”

Tô Huyền đáp thật lòng rồi quay lưng bỏ đi không thèm ngoái lại.

Nơi ở của kiếp trước là một xác tàu vũ trụ bỏ đi được cải tạo lại, nằm ở rìa khu cư trú, xung quanh toàn là sa mạc trắng xóa, nhìn mãi không thấy điểm dừng.

Trên cát đậu một chiếc xe địa hình phản trọng lực, trông na ná mô tô nước. Sơn xe thì chỗ xanh chỗ tím, thân xe chi chít vết xước lớn nhỏ, bộ tản nhiệt bên ngoài lắc lư sắp rơi, đèn pha vỡ mất một nửa, động cơ còn phải lấy băng dính quấn tạm cho khỏi bung.

Loại xe này chẳng có khoang, chỉ có một chỗ ngồi lộ thiên, tài xế ngồi hẳn ra ngoài, gió mưa gì cũng phải chịu trận.

Tô Huyền đeo kính bảo hộ và mặt nạ thở, kéo mũ trùm lên rồi nhảy lên xe, vặn ga phóng đi, tiếng động cơ nổ phành phạch vang vọng cả một vùng.

Dù có bị giết rồi tự hồi sinh được, cô cũng chẳng muốn dính vào cái cốt truyện não tàn này.

Yêu lấy mạng mình, tránh xa nam chính.

Chạy gần một tiếng, xe tiến vào khu thành thị.

Tô Huyền bắt đầu thấy lác đác vài chiếc xe và mấy bóng người đi bộ.

Hai bên đường là những tòa nhà cao thấp lộn xộn, nhà cửa cũ kỹ, đường ống chằng chịt, cả khu phố toát lên vẻ tiêu điều, tàn tạ.

Không khí ngập tràn bụi cát.

Phía trước một ngã tư bị chặn lại, xung quanh tụ tập mấy chục người địa phương, ai nấy đều mặt mũi ngơ ngác.

“Xin hỏi mọi người có ai từng gặp người này chưa?”

Người lên tiếng là một cô gái trẻ, khí chất dịu dàng, gương mặt xinh xắn, trông tầm 20 tuổi.

Cô ta có mái tóc xoăn màu nâu sẫm, mặc váy hàng hiệu, đeo vòng cổ lấp lánh, nét mặt dịu dàng thân thiện.

Vài vệ sĩ mặc vest đen đứng quanh bảo vệ cô ta.

Nhìn là biết toàn người ngoài hành tinh, quanh người còn có một lớp màng sáng mờ mờ chống bụi, quần áo sạch sẽ tinh tươm. Ngược lại, đám người địa phương bị chặn lại thì ai cũng lấm lem, bụi bặm từ đầu đến chân, cả nếp áo lẫn tóc đều dính đầy cát vụn.

Nhìn hai bên đúng là hai thế giới khác nhau.

“Chính là anh ta.”

Cô gái giơ tay, bên cạnh lơ lửng một hình ảnh ba chiều sống động, hiện rõ chân dung Hàn Dự.

Hết Chương 2: Tránh Xa Nam Chính.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page