Trên đủ loại thiết bị trong sân bay, từ robot làm việc đến máy bay không người lái bọc thép, đều có biểu tượng tương tự.
Trông rất quen mắt.
Biểu tượng này cũng từng xuất hiện không ít lần trong đống rác ở Hoang tinh.
Tô Huyền dứt khoát bỏ luôn ý định đòi bồi thường, lặng lẽ nhập vào dòng người ra khỏi ga, phải vật lộn mãi mới chỉnh được quang não đọc được chip mà tín hiệu thì lúc có lúc không, chập chờn liên tục.
Phía sau, có người bàn tán.
“Hai thằng ngu đó, cứ phải ra tay trong sân bay cho bằng được.”
“Chậc, thôi, ra ngoài đánh nhau thì chúng nó cũng chẳng thắng nổi đâu.”
“Chuẩn, động tác của nhỏ kia nhìn không đẹp mắt lắm nhưng dứt khoát thật.”
Họ nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ ấy, ước chừng với chiều cao và sải tay như vậy, nếu muốn đâm thẳng vào tim đối thủ thì chắc cũng phải chậm lại một nhịp. Mà chỉ cần chậm một chút thôi là có thể bị đối phương dùng dùi cui điện đánh trúng rồi.
Tiếng bàn tán dần xa.
Tô Huyền thuận lợi ra khỏi ga, bước vào thành phố vừa ồn ào vừa nguy hiểm.
Có lẽ nhờ màn thể hiện vừa rồi mà tạm thời chẳng ai dám lại gần gây sự, cô cũng tranh thủ một mình lái xe chuồn đi.
Cánh tay trái bị đánh vẫn còn âm ỉ đau, lúc đó đầu gối của tên kia va mạnh vào khuỷu tay cô, đau thật sự, nhưng giờ thì cảm giác đau cũng tan biến nhanh chóng.
Còn những chuyện khác, ở cái thế giới này mạng người rẻ như cỏ rác.
Tô Huyền đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nên khi đối mặt với xác chết cô cũng chỉ thấy “đúng là vậy mà thôi”.
Bên ngoài sân bay là những con phố dài, xung quanh có vài cửa hàng, chủ yếu bán linh kiện, dịch vụ độ chế hoặc cho thuê các loại phương tiện.
Lúc này đã là đêm khuya nhưng ngoài khu trung tâm, trên đường vẫn đông người qua lại. Đi qua mấy con phố, cô dừng xe trước một tiệm đồ ăn nhanh, chọn chỗ ngồi sát tường kính để tiện quan sát xe bên ngoài.
Tô Huyền lẩm nhẩm số dư trong tài khoản, đành tạm gác ý định gọi món riêng, mua luôn một suất combo khuyến mãi giá rẻ nhất.
Một miếng gà chiên phô mai to nhất, một phần khoai tây nướng cỡ vừa, một phần salad rau nhỏ, thêm một cốc sữa socola.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tô Huyền lại mở quang não ra.
Tin nhắn chưa đọc dày đặc cuộn lên liên tục.
90 % là quảng cáo, vừa chào mừng cô đến Mộng Thành, vừa tranh thủ chào hàng.
Bán tàu vũ trụ, bán xe, bán vũ khí, bán người máy sinh học, bán đủ loại thiết bị cấy ghép, thậm chí còn bán cả nội tạng, không kiêng dè ghi rõ, nếu bạn thiếu tiền, họ cũng thu mua nội tạng luôn.
Tô Huyền cạn lời, lập tức chặn luôn người gửi.
Ngoài ra còn có một đống tin tuyển dụng.
Cô nghiêm túc xem từng cái một.
“Chào buổi tối.”
Nhân viên phục vụ bưng khay đồ ăn đi tới.
Gà chiên ngoài giòn rụm, phô mai bên trong nóng chảy thơm lừng.
Khoai tây nướng rắc tiêu và mùi tây, ăn vừa miệng.
Trên bàn còn có đủ loại gia vị.
Cô chọn muối tiêu, ớt bột và tương cà rồi lắc mãi bình sốt ngàn đảo mới vắt được chút cuối cùng cho vào salad.
Ngon tuyệt cú mèo!
Đã ba ngày rồi cô chưa được ăn gì ra hồn, chỉ toàn uống mấy loại dung dịch dinh dưỡng nhạt như nước lã.
Thứ đó chỉ đủ để không chết đói hay thiếu vi chất nhưng chẳng có tí cảm giác ngon miệng nào, mà cũng chẳng no bụng nổi.
Đáng lẽ với tình hình tài chính hiện tại, cô nên tiết kiệm từng đồng nhưng ăn xong bữa này, Tô Huyền cảm thấy dù có mất đi một phần bảy số tiền còn lại cũng đáng giá.
Vừa ăn, cô vừa lọc bớt đống tin tuyển dụng, nhiều cái nhìn qua đã thấy lừa đảo, kiểu như muốn dụ người ta vào tròng.
Rồi cô nhìn thấy một quảng cáo cực kỳ nổi bật, vừa bấm vào là hiện ra hình ảnh động 3D, kèm theo giọng nói tự động phát ra:
“Có thể bạn sở hữu sức mạnh đặc biệt, hoặc đơn giản là không cam lòng sống tầm thường, không muốn khuất phục trước cuộc sống hiện tại.
Dù bạn khao khát phiêu lưu, mong chờ chiến đấu, hay chỉ đơn giản là muốn kiếm tiền tận hưởng cuộc đời.
Hiệp hội lính đánh thuê số 233 hoan nghênh bạn gia nhập.”
“Ồ, hiệp hội lính đánh thuê à.”
Một nhân viên phục vụ đi ngang qua: “Nếu tôi là dị năng giả, chắc cũng phải thử vận may một lần.”
Tô Huyền mở bản đồ xem vị trí hiệp hội lính đánh thuê, phát hiện gần đó còn có mấy cửa hàng bán súng đạn, có khi tiện thể xử lý luôn mấy món đồ trong tay.
Nhưng lời của nhân viên phục vụ lại khiến cô nghĩ tới một vấn đề khác: Dị năng của mình rốt cuộc là gì?
Ban đầu cô cứ tưởng là tự hồi phục hoặc kiểu tăng cường thể chất gì đó.
Cô lại nhớ đến Hàn Dự.
Khi ấy, ý của anh ta là dù bị thương nặng, chỉ cần có môi trường an toàn thì không cần thuốc men cũng tự lành.
Có lẽ tự hồi phục chỉ là năng lực cơ bản?
Dị năng giả nào cũng có?
Ngoài ra còn có năng lực nào khác không?
Cô lên mạng tra thử, phát hiện thông tin về dị năng giả thì loạn cào cào, mỗi người nói một kiểu, chẳng biết tin ai.
Có người bảo dị năng đủ loại nhưng mỗi người chỉ có một năng lực.
Lại có người bảo xàm xí, chính mắt họ từng gặp người có cả đống năng lực, lúc thì phun lửa, lúc thì phun nước, lúc lại bay lên trời.
Bình luận phía dưới thì chọc quê, bảo thế thì đi diễn xiếc luôn cho rồi.
Tô Huyền không nhịn được bật cười.
Ban đầu cô cũng định moi thông tin từ Hàn Dự, tiếc là thái độ của anh ta quá khó chịu, cô bực quá nên bỏ đi luôn.
Dĩ nhiên cũng vì thời gian gấp gáp, nhưng nghĩ lại thì lúc đó có thể nán lại thêm vài phút để hỏi cho rõ.
Có điều, anh ta chỉ xem cô như kiểu yếu đuối cần tránh xa nguy hiểm, có chịu nói hết mọi chuyện cho cô nghe hay không thì cũng chưa biết được.
Giờ thì hối hận cũng vô ích, chi bằng nghĩ cách khác để tìm câu trả lời.
“Mỗi người chỉ có một năng lực, nghe vô lý thật.”
Dù sao Hàn Dự vừa có khả năng tự hồi phục, lại còn ít nhất có một năng lực chiến đấu.
Cô nghiêng về giả thuyết mỗi người có thể có nhiều năng lực hơn.
Nếu là mình, liệu sẽ có kiểu năng lực như phép thuật điều khiển nước lửa gió sấm sét?
Hay chỉ cần búng tay là thôi miên cả trăm cả ngàn người?
Nghe cái nào cũng hấp dẫn nhỉ?
Tô Huyền rời khỏi tiệm đồ ăn nhanh.
Băng qua những con phố dài vắng người, những tòa chung cư cao tầng san sát, cửa sổ hẹp sáng đèn, ống xả nước thải chằng chịt chen chúc trong các khe hở.
Trong ngõ nhỏ cũng chật kín đủ loại phương tiện, gần như bịt kín cả đường, nhiều xe còn treo xích chống trộm nặng trịch.
Cô lái xe đi qua những con phố ngoài rìa, thỉnh thoảng lại thấy bóng người lấp ló trong ngõ hoặc ánh lửa lập lòe từ đầu thuốc lá.
Khoảng hai tiếng sau, cô tiến vào khu trung tâm thành phố.
Đèn đường sáng rực, các tòa nhà xung quanh càng lúc càng lộng lẫy, hàng loạt trung tâm thương mại, văn phòng, khu giải trí mua sắm, khu dân cư được quy hoạch chỉnh tề, người qua lại cũng đông dần lên.
Khung cảnh này gần như giống hệt những gì trong ký ức về một thành phố sầm uất.
Tô Huyền ngắm nhìn dòng người tấp nập.
Nhiều người mặc đồng phục công sở, phía sau in logo thương hiệu, có mấy cái trông rất quen, hình như vừa thấy ở sân bay vũ trụ.
You cannot copy content of this page
Bình luận