Bên trong sân bay vũ trụ rộng mênh mông, hàng chục nhà ga nối liền nhau, dẫn tới các lối ra vào khác nhau.
Hành khách qua lại đủ mọi màu da, chủng tộc, thậm chí có cả những sinh vật nhìn chẳng giống người chút nào. Cô còn thấy một nhóm người mang theo lồng sắt phủ vải đen, bên trong hình như nhốt dị thú bắt từ hành tinh khác về, đang bàn nhau cách bán cho được giá.
Tô Huyền lén liếc mấy cái mà cũng chẳng nhìn rõ trong lồng là gì.
Khác với mấy hành tinh hoang, ở đây ai xuống tàu hay ra khỏi ga đều phải làm một số thủ tục đơn giản — không phải kiểm vé mà là xác minh thân phận.
Nhóm người mang dị thú kia hình như đi chỗ khác làm thủ tục rồi. Bên này, hàng người ra khỏi ga di chuyển rất nhanh, đa số chỉ cần giơ tay lên cho quang não quét một cái là qua luôn.
Cũng có vài người bị xác định là dân lậu.
“Mời tới làm thủ tục xác minh thân phận.”
Một con robot lạnh lùng lên tiếng rồi chìa cánh tay máy chỉ về góc đại sảnh, nơi có một dãy máy tự phục vụ trông khá cũ kỹ.
Tô Huyền lặng lẽ đi tới đăng ký.
Người từ hành tinh hoang đều không có thân phận được Liên bang công nhận, vì ở đó chẳng có chỗ nào cấp chip nhận dạng cả.
“Ở Hắc tinh mà cũng phải làm mấy trò này à?”
Gần đó có người lầm bầm chửi vài câu.
Mẫu đăng ký thông tin cực kỳ đơn giản, mục bắt buộc cũng ít, chỉ cần lấy thêm một ít dữ liệu sinh trắc học là có ngay một chiếc chip nhận dạng mới. Máy nhắc phải gắn chip vào khe mô-đun trên quang não để tiện cho các thiết bị khác quét.
Tô Huyền làm theo nhưng quang não lại không nhận được chip.
“Nó cũ quá rồi.”
Bên cạnh có người cười nhạo: “Quang não của cô đào từ bãi rác lên à?”
“Cái xe kia nhìn cũng cùng một lò với nó đấy.”
Bạn của hắn cũng góp lời.
Tô Huyền chẳng thèm để ý, quay người bỏ đi luôn.
“Này, bọn tôi đang nói chuyện với cô đấy, không nghe thấy à?”
Hai tên đó rõ ràng không muốn buông tha, cùng nhau chặn đường cô lại.
“Cô là người đúng không? Đeo mặt nạ dưỡng khí làm gì, định đầu độc cả chỗ này à?”
“Này, nghèo rớt mồng tơi, cái chip đó cô cầm cũng chẳng để làm gì, đưa cho bọn tôi đi.”
Một tên chìa tay định giật lấy quang não của cô.
“Tốt nhất là ngoan ngoãn một chút—”
Ngay khi hắn vừa động, Tô Huyền đã lùi lại, nhét luôn chip vào túi quần.
Đấy, nhịn nhục chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi.
Ở hành tinh này, thậm chí là cả thế giới này, luật chơi vốn là như vậy.
Vậy thì khỏi nhịn nữa.
“Còn dám né à?”
Tên kia chửi tục mấy câu, cảm thấy mất mặt liền vung chân đá tới.
“Bắt con nhỏ này lại bán cho bọn buôn người!”
Nếu là kiểu truyện gốc, chắc giờ cô phải ngoan ngoãn chịu trói, bị bán cho bọn buôn người rồi đợi đám họ hàng cặn bã tới tìm. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ làm thế.
Người khác chọn sao cũng được, riêng cô nhất định sẽ phản kháng, nếu đánh thua thì tự nhận mình kém, thế thôi.
“!”
Tô Huyền bất ngờ lao tới, một tay kẹp chặt đầu gối tên kia, tay còn lại rút dao rung đâm thẳng vào đùi hắn. Con dao này là đồ nghề chuyên dùng để tháo linh kiện máy móc, đến tấm kim loại dày còn xuyên thủng được.
“A—!”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp đại sảnh.
Kính bảo hộ dính đầy máu, thịt vụn bắn cả lên tóc.
Tên kia lăn ra đất, đau đớn rên rỉ, cái dùi cui điện trên tay cũng rơi lăn lóc xuống sàn.
“Tao—”
Tên còn lại văng tục, nhìn đồng bọn nằm sõng soài dưới đất, máu chảy lênh láng, tức điên người.
“Muốn chết à!”
Hắn thò tay vào ngực định rút súng.
Đúng lúc đó trên không vang lên hai tiếng súng nổ chát chúa.
Trán hắn thủng một lỗ máu, ngã ngửa ra đất chết tươi.
Tô Huyền lùi lại một bước.
Một chiếc drone vũ trang đen sì lơ lửng trên không, nòng pháo đen ngòm chĩa xuống, thân máy nhấp nháy đèn đỏ.
Rất nhanh đèn đỏ chuyển sang xanh lá, drone lững thững bay đi.
Một nhân viên cùng robot chạy tới, vội vàng lau dọn vết máu trên sàn, chuẩn bị kéo hai cái xác đi.
— Đúng vậy, hai cái xác, tên bị đâm vào đùi cũng chết luôn.
Hắn vừa ngã xuống đất đã nghiến răng rút súng, định bắn lén Tô Huyền từ phía sau, ai ngờ bị drone bắn nổ sọ ngay tại chỗ.
“Thành thật xin lỗi.” Người nhân viên kia quay lại nói, “Vừa rồi drone phải đi xử lý một vụ tranh chấp khác, nhận được phản hồi từ camera giám sát nên mới chạy qua đây, cô không sao chứ?”
Tô Huyền đang lau vết máu trên kính bảo hộ, nghe vậy thì động tác khựng lại một chút.
“Có chuyện đấy.”
Người nhân viên: “Hả?”
“Tôi bị dọa sợ rồi.”
Cô đưa tay ôm ngực, “Bây giờ tôi sợ lắm, tim đập thình thịch luôn, biết đâu còn bị sang chấn tâm lý nữa ấy chứ. Tôi có thể xin một khoản bồi thường tổn thất tinh thần không?”
____
Bên trong đại sảnh bỗng chốc yên lặng hẳn.
Ở phía xa, mọi người dường như đều đang thì thầm to nhỏ.
Cuộc tranh cãi và thậm chí là trận ẩu đả ngắn ngủi vừa rồi đã thu hút không ít ánh mắt nhưng họ chỉ lặng lẽ đứng xem, chẳng ai muốn dây vào chuyện rắc rối.
Phần lớn người qua đường khác thậm chí chỉ liếc qua rồi đi luôn.
“Chúng tôi có trách nhiệm đảm bảo không ai trong sân bay vũ trụ bị tấn công, trừ khi đó là tội phạm bị Liên bang truy nã.”
Nhân viên nở một nụ cười gượng gạo: “Nếu ai chủ động ra tay trước, sẽ bị máy bay không người lái khóa mục tiêu ngay lập tức.”
Tô Huyền đáp: “Được rồi.”
Xem ra chẳng có cái gọi là phí tổn thất tinh thần gì ở đây cả.
Nhất là khi ánh mắt của nhân viên kia tràn đầy bất lực, nhìn kiểu gì cũng thấy anh ta đã miễn dịch với mấy trò ăn vạ này rồi.
Có lẽ là gặp nhiều quá nên quen.
Dù sao thì người đến Hắc tinh này có mấy ai là công dân tuân thủ pháp luật đâu, ai cũng muốn tranh thủ kiếm chác một chút, chỉ tiếc là tiền đâu phải dễ kiếm.
Dân số ở Hắc tinh khá đông, sân bay vũ trụ cũng không chỉ có một, mà mỗi sân bay lại thuộc về một thế lực khác nhau, cạnh tranh ngầm cũng không ít, nên thái độ của nhân viên ở đây cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là họ dễ bị lừa lấy tiền.
“Tiện thể, hai người này…”
Nhân viên dùng quang não quét qua mặt hai cái xác.
“Họ đều có tiền án rồi.”
Có vẻ như để tránh Tô Huyền tiếp tục đòi bồi thường, anh ta lại nói thêm về chuyện ở Hắc tinh có rất nhiều người như vậy, chuyên lẩn quẩn ở sân bay vũ trụ.
“Họ sẽ cướp chip của người mới, đem đi vay nặng lãi, hoặc trực tiếp bắt cóc bán người, tùy vào mục tiêu là ai.”
“Nhưng đa phần, bọn họ sẽ bám theo ra ngoài mới ra tay, chắc lần này…”
Anh ta dừng lại một chút.
Với dáng vẻ gầy yếu như Tô Huyền, chỉ cần rời khỏi sân bay là kiểu gì cũng bị người ta nhắm tới.
Có lẽ hai tên kia đang cần tiền gấp, sợ cô bị đồng bọn khác cướp mất nên mới liều lĩnh ra tay ngay trong này.
Nhân viên không nói thẳng ra nhưng Tô Huyền cũng lờ mờ hiểu được ý đó.
Đại khái là muốn liều một phen, đánh cược xem cô có dám phản kháng không, có thắng nổi không và liệu máy bay không người lái có kịp tới cứu không.
“…Thôi vậy.”
Tô Huyền để ý thấy trên ngực áo đồng phục của nhân viên có một phù hiệu hình cầu màu trắng.
You cannot copy content of this page
Bình luận