Danh sách chương

Dị năng này tiêu hao thể lực kinh khủng, bình thường cô còn chịu được, nhưng sau mấy lần dùng liên tục, cơ thể gần như cạn kiệt rồi.
Vệ sĩ nghe lệnh chủ nhiệm vụ, lập tức đuổi đám người nhà họ Tô ra ngoài.
Tô Tử Nhiêu tức đến mức sắp bốc khói: “Chắc chắn là tên hải tặc vừa nãy nói gì đó!”
Bọn họ cũng không tiện gây chuyện ở đây, đành tạm thời rời khỏi tầng hai.
“Khoan đã.” Một người khác trong nhà họ Tô nhíu mày: “Các anh có thấy tên hải tặc đó nhìn quen quen không?”
“Sao? Anh thấy giống ai?”
Người kia ngập ngừng: “Cái mặt với cái miệng ấy, hơi giống đại tiểu thư? Nhưng mà tên hải tặc đó mũi cao hơn, mặt cũng gầy hơn.”
Đại tiểu thư ở đây chính là con gái của chủ nhà họ Tô.
“Anh điên à, thứ hạ tiện bẩn thỉu đó mà dám so với đại tiểu thư!”
Tô Tử Nhiêu mắng to: “Đừng làm người ta buồn nôn!”
Tô Huyền chẳng biết gì về mấy câu chuyện ngoài kia. Cô đang ngồi bẹp trong phòng, nhắn tin cho ân nhân cứu mạng.
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm]: Xong rồi. Tôi có lợi hại không?
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm]: Năm vạn của anh tôi đi làm thẻ rồi, chưa tiêu đâu, đợi tôi chuyển thẻ thành viên cho anh là được, ở đây người máy sinh học chất lượng cũng ổn lắm.
Năm giây sau, tin nhắn trả lời tới.
[Lăn qua đây]: Cô ở đâu?
Tô Huyền ngẩn ra.
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm]: Tôi ở đâu liên quan gì tới anh? Chẳng lẽ anh lại muốn tới giúp tôi nữa à? Tôi tự lo được mà.
Chỉ cần cho cô thêm chút thời gian.
[Lăn qua đây]: Giờ chắc cô đang bẹp dí trên sofa, đi đứng còn khó nữa là.
Tô Huyền: “…”
Cô cố gắng ngồi thẳng dậy, nhưng vừa nhấc lên đã thấy lưng đau chân mỏi, lại ngã người xuống.
Tô Huyền gửi địa chỉ và số phòng cho anh ta.
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm]: Tôi ngồi đàng hoàng trên sofa như người bình thường, không có bẹp dí đâu, mà này, anh không ngại tôi vừa giết người đấy chứ?
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm]: Ngại cũng muộn rồi, tôi giết xong rồi, anh có cách xử lý xác không?
[Lăn qua đây]: Ra ngoài đi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ngoài hành lang, vệ sĩ nằm la liệt, không rõ chết hay ngất.
Đám này chắc chắn đều là dị năng giả, nhưng hiện trường lại chẳng có dấu vết gì cho thấy vừa đánh nhau, thảm và tường sạch bong, không một giọt máu.
“Không ngại.” Chàng trai tóc đen mắt xanh lá khoanh tay tựa vào tường: “Cô không giết thì tôi cũng giết thôi.”
Tô Huyền nhướng mày: “Vậy là anh chỉ mất mấy giây từ đâu đó trên hành tinh này chạy tới đây, còn hạ gục hết đám ngoài kia?”
Anh ta lắc đầu: “Không phải mấy giây.”
Tô Huyền: “?”
“Chạy tới đây, hack camera, hạ gục bọn họ, hai giây.” Anh ta thản nhiên nói: “Chỉ là vì đọc tin nhắn của cô nên mới tốn thời gian.”
Tô Huyền: “???”
Một lúc sau, anh ta lại nhướng mày: “Cô còn đứng nổi không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tô Huyền cố gắng chống đôi chân mềm nhũn: “Đứng nổi chứ, anh nên hỏi tôi có đánh tiếp được không thì đúng hơn.”
“Vậy à? Sắp có người tới rồi.” Anh ta chỉ về phía cuối hành lang: “Cô ở lại đánh tiếp nhé, tôi đi đây?”
Tô Huyền: “?????”
Càng tiếp xúc, cô càng thấy người này đúng là khó ưa.
Thôi kệ, cao thủ thì thường kỳ quặc mà, hoặc là có tí bệnh thần kinh.
Cô tự an ủi bản thân.
Tô Huyền quay lại, lột quang não của gã trung gian xuống, vừa quay đầu đã thấy người máy sinh học nam tóc vàng ngồi ngoan ngoãn bên cạnh.
Cô đưa tay sờ lên khuôn mặt điển trai ấy. Người máy sinh học vẫn bình thản ngồi yên, còn hơi ngẩng đầu nhìn cô, chẳng có phản ứng gì thêm.
Tô Huyền lại sờ thêm cái nữa.
“Anh biết không, đa số người máy sinh học giải trí chẳng có phản ứng gì với đánh nhau đâu, không hét, không chạy, thậm chí có chương trình ẩn, chỉ cần quanh đây có đánh nhau là họ sẽ tự động vào trạng thái ngủ, nghe nói để giảm nguy cơ bị phá hỏng.”
“Tôi không quan tâm.” Chàng trai tóc đen mắt xanh lạnh lùng cắt ngang: “Nếu cô muốn thêm một cái giải thưởng, thì vác luôn một con về nhà đi.”
Lúc này Tô Huyền mới phát hiện, không biết anh ta làm gì mà xác gã trung gian đã biến mất, hoặc đúng hơn là chỉ còn lại một đống tro xương trên sàn, bị gió điều hòa thổi bay tứ tán.
Tô Huyền bật cười: “Tôi không làm vậy đâu, anh biết vì sao không?”
“Tôi biết.” Anh ta gật đầu: “Vì cô không vác nổi.”
“Vì tôi không có nhà.”
Hai người đồng thanh.
Tô Huyền: “…”
_____
Trước khi đội an ninh kịp chạy tới, bọn họ đã lần lượt chuồn đi, rời khỏi câu lạc bộ giải trí một cách an toàn, chẳng ai đuổi theo cả.
Dù sao thì đám người máy sinh học mới là tài sản quý giá nhất ở đây, chỉ cần chúng không bị tổn hại hay bị trộm mất, mấy chuyện khác chẳng ai quan tâm.
Ở trên Hắc tinh này, trừ khi là nhân vật máu mặt, còn không thì có chết cũng chẳng ai buồn báo án, hoặc có báo thì cũng chẳng ai thèm điều tra.
Huống chi, gã trung gian kia vốn có dây mơ rễ má với mấy băng nhóm, toàn là lợi ích chằng chịt, muốn giết hắn chắc không nhiều, nhưng tuyệt đối không chỉ một hai người.
Ông chủ câu lạc bộ chỉ nghĩ đây là chuyện đấu đá giữa các thế lực, người thường chẳng ai muốn dính vào mớ rắc rối này.
Tô Huyền nói: “Hơn nữa anh còn nghiền xác hắn thành tro rồi, bây giờ bọn họ còn chưa chắc hắn đã chết đâu.”
Thực ra, cô hoàn toàn có thể biến thành gã trung gian, thậm chí sao chép cả dấu vân tay.
Nói cách khác, cô có thể tiếp tục dùng quang não của hắn, thậm chí giả dạng hắn để làm đủ trò. Nhưng cô không muốn làm vậy.
“Anh có biết… Có thế lực nào thực sự quyết liệt chống buôn người, bắt hết bọn buôn người hoặc bắn bỏ luôn không?”
Nửa đêm, trong một quán ăn đêm ở góc phố số 37 khu trung tâm.
Tô Huyền ngồi sát cửa kính, vừa đợi đồ ăn vừa tám chuyện.
Cô vừa lục lọi hết quang não của gã trung gian. Thứ hữu ích nhất cô tìm được là mấy đoạn chat với các tay buôn người khác, trong đó có cả danh sách “hàng hóa”.
Ngoài ra còn có vài phi vụ đã chốt, chỉ chờ gã trung gian đi kiểm hàng.
Sáng mai và tối mai đều có tàu vũ trụ hạ cánh ở sân bay, trên tàu chất đầy “hàng”.
Tô Huyền liếc qua, phát hiện chủ yếu là các loại á nhân, thú nhân, ngư nhân, dị nhân có cánh… còn người thì rất ít, mà toàn trẻ con, đã thế đều là dị năng giả, chỉ là dị năng không có sức chiến đấu thôi.
Tô Huyền nói: “Anh hiểu ý tôi chứ? Tôi muốn tố cáo mấy con tàu của bọn buôn người này.”
Nếu ở mấy khu vực phồn hoa, tỉ lệ tội phạm thấp, thì báo chính quyền là xong. Nhưng ở đó, bọn tội phạm cũng chẳng dám lộng hành như ở đây.
Chính vì ở Hắc tinh này, chính phủ Liên bang chẳng khác gì một đống rác, trừ khi tội phạm diễn ra ngay trước mặt, còn không thì họ mặc kệ. Hoặc là người tố cáo phải có thân phận đủ lớn, khiến họ không thể làm ngơ.
Tô Huyền nói: “Dù sao tôi cũng không tự làm nổi vụ này.”
Nếu không nhờ sức người khác, chỉ dựa vào mình cô, dù có lẻn lên tàu cũng cứu được mấy ai?
Trong tổ chức buôn người cũng có dị năng giả, cô đâu dám chắc mình đánh thắng được hết bọn chúng.
“Đưa quang não cho hội lính đánh thuê là được.” Chàng trai đối diện thản nhiên nói: “Bọn họ sẽ sẵn sàng xử lý mấy vụ này.”

Hết Chương 31: Bệnh thần kinh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page