Danh sách chương

Người đó quay mặt lại.
Dưới ánh nắng mùa đông, mái tóc đen của anh ta như phủ một lớp ánh vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm cũng dịu đi đôi chút.
Anh ta vẫn đeo mặt nạ thép tối màu, che kín nửa dưới khuôn mặt: “Năng lực của cô luyện đến đâu rồi?”
Tô Huyền đáp: “Dù sao cũng chưa đủ để hủy diệt vũ trụ đâu.”
Chàng trai tóc đen im lặng nhìn cô: “Ờm…”
Bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, Tô Huyền tự dưng thấy áp lực: “Hay là anh nói trước đi, anh cần tôi làm gì?”
Anh ta hơi nhướng mày: “Tôi cần cô làm gì còn phải xem câu trả lời của cô thế nào.”
Hai người cứ ai cũng không chịu nhường ai, đều muốn đối phương nói trước.
Tô Huyền khoanh tay: “Được thôi, anh đã cứu tôi nên tôi trả lời trước. Tôi có thể thôi miên người khác, cũng có thể khiến họ nói ra bí mật, thậm chí làm vài việc cho tôi, nhưng không thể quá đáng.”
Và quan trọng nhất là, họ sẽ không nhận ra mình bị điều khiển, trừ khi bản thân đối tượng bị thao túng quá yếu, lúc đó mới cảm thấy đau đớn.
Đây là năng lực mới cô vừa phát triển.
Ban đầu chỉ là ý tưởng cô có thể điều khiển người ta nói thật, vậy liệu có thể khiến họ làm chuyện khác không?
Sau vô số lần thất bại và thử nghiệm, cuối cùng cô cũng thành công.
Dựa vào lời nói và ánh mắt, cô dần dần có thể khiến mục tiêu thay đổi ý định, làm những việc không quá trái với nguyên tắc và ý chí của họ.
Ví dụ, cô không thể bắt ai đó tự sát, cũng không thể khiến một người nghèo dâng hết tài sản cho mình.
Nhưng nếu gặp người giàu mà không quá keo kiệt, cô hoàn toàn có thể khiến đối phương mời mình ăn một bữa dù hai người chẳng quen biết gì.
“Tôi từng thử rồi, thành công đấy, nhưng để tránh phiền phức về sau, lúc người ta tính trả tiền, tôi vẫn chủ động đề nghị chia đôi hóa đơn.”
Tô Huyền nhún vai: “Dù làm vậy rất tốn sức, tôi sẽ mệt lắm, nhưng nếu anh cần tôi đi dò la bí mật gì thì tôi có thể thử.”
“À mà…” Tô Huyền lại nhớ ra một năng lực khác: “Trong lúc đó, tôi còn có thể khiến người khác tin lời mình nói, chỉ cần không quá vô lý thì ai nghe cũng sẽ vô thức tin tôi.”
“Không phải là điều tôi muốn hỏi.” Anh ta nghe xong vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tôi hỏi về năng lực của chính cô cơ.”
Tô Huyền: “Hả?”
“Tôi cần cô đi sao chép năng lực của một người.” Chàng trai tóc đen điềm nhiên nói.
Tô Huyền: “Tôi chưa chắc… khoan, gì cơ?”
Cô cảm giác như có tiếng sét nổ trong đầu, ong ong cả tai.
Tô Huyền cố gắng cười gượng: “Tôi không thể sao chép năng lực của người khác đâu.”
“Người này.”
Anh ta dường như chẳng thèm nghe lời giải thích của cô, trực tiếp bật quang não chiếu ra một hình ảnh ba chiều nhỏ. Trong ảnh là một thanh niên đẹp trai, ánh mắt sắc lạnh.
“Anh ta có thể biến thành bất cứ ai mà mình từng chạm vào, từ chỉ số sinh học, vân tay, mống mắt đều giống hệt.”
Tô Huyền nghẹn lời. Gì cơ? Lại còn có năng lực xịn như vậy à?
Anh ta nói tiếp: “Chỉ là không thể sao chép dị năng thôi.”
Tô Huyền hơi bối rối: “Tôi thật sự không thể sao chép năng lực của người khác.”
“Ồ.” Chàng trai tóc đen quay lại nhìn cô, trong mắt dường như còn ánh lên ý cười: “Năng lực như vậy mà cô cũng không muốn à?”
Đáng ghét! Ai mà không muốn chứ! Cô bây giờ còn đang bị treo thưởng truy nã, nếu có thể biến thành người khác thì ít ra cũng ngủ ngon được vài đêm.
Hơn nữa, nếu có năng lực này, sau này xử lý anh em nhà họ Dung chắc cũng dễ hơn nhiều.
Tô Huyền cắn răng: “Anh muốn tôi lấy được năng lực của anh ta là để làm gì? Anh muốn tôi giả làm người này, hay dùng năng lực đó để biến thành ai khác?”
Câu hỏi này rõ ràng đã trúng trọng tâm.
“Cô cũng không ngốc lắm.” Chàng trai tóc đen bình thản đánh giá: “Trước tiên cứ lấy được năng lực đã.”
Câu hỏi của Tô Huyền coi như đã ngầm thừa nhận chuyện cô có thể sao chép năng lực.
Nghe vậy, cô hít sâu một hơi: “Tôi không chắc mình lấy được năng lực đó đâu.”
“?”
Tô Huyền: “Tôi…”
Cô thật sự có thể tin người này không?
Nếu muốn giải thích, chắc chắn cô sẽ phải lộ ra quy tắc vận hành và vấn đề của năng lực bản thân.
Ví dụ như, để sao chép được năng lực của người khác, cô bắt buộc phải bị năng lực đó tác động trước đã; vậy nên vấn đề là, kiểu năng lực tự biến hình này, làm sao để ảnh hưởng lên người khác được?
Tô Huyền lật nhanh tài liệu, chợt phát hiện mục tiêu dường như cũng có thể dùng năng lực lên người khác, khiến người ta biến hình.
“Được rồi.” Cô lại cảm thấy mình tràn đầy năng lượng: “Tôi đi thử đây, anh có vị trí và hành tung của người này không?”
“Ừ.” Anh ta gửi cho cô mấy file: “Còn một chuyện nữa.”
Tô Huyền: “?”
Chàng trai tóc đen cúi đầu nhìn cô: “Cô không dùng được năng lực của tôi là chuyện bình thường.”
Tô Huyền: “???”
“Cô tự nhìn lại mình đi.” Anh ta nói bằng giọng cực kỳ bình thản: “Năng lực của cô rõ ràng dựa vào thể lực, tôi từng nói rồi mà?”
Lần đầu hai người gặp nhau đã từng bàn về chủ đề này.
Tô Huyền nhớ rất rõ.
Mấy tháng nay, hễ có thời gian là cô tranh thủ tập luyện, thậm chí còn uống không ít thuốc bổ sung protein, cũng cảm nhận được năng lực tăng lên rõ rệt.
Tô Huyền: “Tôi thì sao? Tôi vẫn luôn tập luyện mà!”
Đối phương nhìn cô bằng ánh mắt vừa mỉa mai vừa thương hại, như thể đang nhìn thứ gì đó đáng buồn lắm: “Lúc đó cô bảo phải đạt năm nghìn trên máy đo lực, giờ được bao nhiêu rồi?”
“Tôi chưa từng nói năm nghìn, mà lúc đó… lúc đó anh còn bảo phải hai ba năm, giờ mới qua được mấy tháng?”
Tô Huyền cạn lời.
Đối phương liếc cô một cái, giọng nhẹ tênh: “Vậy giờ cô được bao nhiêu rồi?”
Tô Huyền: “Tôi không muốn trả lời.”
Hồi mới ở sân kiểm tra của hiệp hội, lực của cô thậm chí chưa tới 7, giờ luyện tập một thời gian thì cũng lên được hơn 8, gần 9.
Nhờ vậy mà lúc đánh nhau cô cũng tự tin hơn chút xíu.
Nhưng gặp phải dị năng giả tăng cường sức mạnh thì tự tin lại vỡ vụn không còn mảnh nào. “Anh…”
Tô Huyền theo phản xạ muốn hỏi anh ta đánh được bao nhiêu.
Nhưng nghĩ lại, hồi ở hiệp hội, những người cùng kiểm tra với cô nhìn ngoài thì cũng như người thường, vậy mà nhẹ nhàng đã đánh ra con số tám, chín chục.
Nên nếu cô hỏi, chắc chỉ tự rước nhục vào thân.
Tô Huyền: “Tôi không dùng được năng lực chữa trị của anh.”
Cô ghép lại ý vừa rồi: “Là vì thể chất tôi quá yếu? Không phải do giới hạn số lượng năng lực tôi sao chép à?”
Chàng trai tóc đen nghiêng đầu: “Vậy là cô từng thử dùng năng lực của tôi, còn thất bại.”
Tô Huyền: “?”
Tô Huyền: “Sao anh biết được?”
“Lúc đó nhìn là biết cô rất muốn năng lực của tôi.”
“Tôi không nói cái đó!” Tô Huyền ngửa mặt nhìn trời: “Sao anh biết tôi có thể sao chép năng lực người khác?”
“Kinh nghiệm.” Anh ta đáp gọn lỏn.
Tô Huyền: “?”
Nhưng đối phương rõ ràng không muốn giải thích thêm.
Tô Huyền hỏi tới cùng, anh ta cũng chỉ qua loa: “Cô tiếp xúc với dị năng giả còn ít quá.”
Tô Huyền: “Vậy anh từng gặp người có năng lực giống tôi? Cũng sao chép được năng lực người khác?”
“Gặp rồi.”
Chàng trai tóc đen liếc cô một cái, đôi mắt xanh lá ánh lên tia sáng như lưỡi dao sắc bén: “Cũng từng giết mấy người.”
“…”
Được rồi.

Hết Chương 27: Kinh nghiệm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page