Danh sách chương

Hết rồi à? Nếu thật vậy thì nhà họ Dung chỉ cử một sát thủ thôi.
Nhưng sau này thì khó nói lắm.
Tô Huyền gật gù, chống tay đứng dậy: “Tôi hỏi cái này chỉ vì tò mò thôi, hai tên cướp lúc nãy không nhìn thấy anh, nhưng sát thủ thì lại thấy được anh à?”
“Đúng.”
Anh ta đáp ngắn gọn: “Dị năng giả đều có thể.”
Xem ra năng lực tàng hình của anh ta chỉ có tác dụng với người thường?
Tô Huyền gật đầu: “Được rồi, dù sao anh cũng cứu tôi, nếu sau này cần giúp gì thì cứ nói nhé.”
Cô vốn tưởng sẽ bị mỉa mai, dù gì nhìn qua cũng biết mình chẳng giúp được gì cho cao thủ như anh ta.
Ai ngờ đối phương không từ chối ngay mà còn trầm ngâm suy nghĩ.

Eion-7.
Sân bay.
Khu vực đỗ tàu vẫn vắng tanh, chỉ lác đác vài chiếc tàu hàng chuẩn bị xuất phát.
Trong đại sảnh, mấy nhân viên sân bay đang tán gẫu. Họ bàn về chiếc phi thuyền sang trọng đang đậu ở sân bay, nghe nói chủ nhân là một cô gái trẻ, tới đây tìm người mà mấy ngày rồi vẫn chưa có tin tức.
Không lâu trước đó, lại có một chiếc tàu tấn công đã được độ lại, đáp xuống vùng hoang ngoài khu dân cư. Tàu này trang bị hỏa lực mạnh, vỏ ngoài sơn loang lổ đủ màu.
“Chắc là bọn cướp vũ trụ rồi.”
Chỉ có bọn cướp vũ trụ mới thích đáp ngoài sân bay như vậy.
Dù lý thuyết là phạm luật liên bang, nhưng ở hành tinh hoang thì chẳng ai quan tâm.
Sân bay vẫn tiện hơn, đỗ tàu không sợ hỏng hóc, nên người bình thường vẫn thích vào sân bay.
Đám cướp vũ trụ này cũng không vào thành phố cướp bóc giết chóc, chỉ lén lấy trộm ít nhiên liệu và năng lượng dự trữ của sân bay.
Họ ra tay rất nhanh, không làm kinh động đến nhân viên trực đêm, mãi đến sáng hôm sau mọi người mới phát hiện ra, lúc đó tàu của bọn cướp đã đi mất rồi.
“Nghe nói chúng còn bắt mấy đứa trẻ, toàn trẻ mồ côi, không biết là định bán hay kéo vào băng nhóm.”
“Cái gì kia? Lại một chiếc tàu con nữa à? Dạo này sao lắm nhà giàu đổ về đây thế.”
Họ đứng dậy, nhìn qua tường kính ra khu đỗ tàu bên ngoài.
“Đúng là… Đó là tàu Dương Phong II!”
Một chiếc tàu con xanh trắng, đường nét gọn gàng, lặng lẽ đáp xuống bến, quạt gió cuốn tung bụi cát trên mặt đất, khiến xung quanh mờ mịt như sương mù.
“Cái quỷ gì vậy?!”
Người vừa xuống tàu lập tức ăn ngay một miệng đầy cát.
Ai nấy đều ăn mặc bảnh bao, rõ ràng không quen với kiểu môi trường này.
Mọi người vội bật màng lọc không khí, ngăn bụi bẩn bám vào người.
“Cô ấy thực sự sống ở cái nơi thế này à?” Có người không nhịn được nghi ngờ.
“Cô gì mà cô, chỉ là một đứa mồ côi thôi.”
Lại có người cười khẩy: “Nếu không phải chỉ có cô ta mới lấy được di sản, thì cô ta xứng đáng mang họ nhà mình chắc? Nhìn xem cô ta sống ở đâu? Chắc chắn là một con nhỏ vừa bẩn vừa ngu, suốt ngày lăn lộn với rác rưởi, đúng là làm nhục cả dòng họ.”
“Tôi nghe nói cha nuôi của cô ta chỉ là nhân viên công ty thu gom rác, nói trắng ra là đi nhặt rác.”
“Trời ạ, lớn lên trong tay người như vậy, tôi nghi ngờ ở cái hành tinh này còn có trường học tử tế không nữa.”
Có người hít vào một hơi lạnh: “Cô ta biết chữ không đấy?”
“Khỏi lo, ở đây không có trường học, nhưng chắc cũng không đến mức mù chữ đâu, dù sao vẫn có mạng, tải mấy phần mềm học miễn phí chắc cũng dễ.”
Họ nhanh chóng lên chiếc xe cánh vừa lấy ra từ tàu.
Xe chạy qua khu dân cư toàn nhà cửa xiêu vẹo, rồi lao vào vùng sa mạc trắng xóa, dừng lại trước một tòa nhà ọp ẹp được cải tạo từ xác tàu cũ.
Cả nhóm xuống xe, nhìn nhau ngơ ngác như thể cả đời chưa từng thấy nơi nào tệ đến vậy.
“Cô ta thực sự sống ở đây à?”
“Cô ta lớn lên với một ông già nhặt rác, anh nghĩ sao?”
Cả đám cười khẩy.
“Trong này chẳng có ai.” Có người nói: “Ai muốn vào xem thử không?”
Đều là dị năng giả, ít nhiều cảm nhận được trong nhà chẳng có ai, thậm chí đến con côn trùng cũng không.
“Thôi đi.”
Người khác cười lạnh: “Cô ta là nhân viên công ty thu gom rác, cứ kiểm tra xem ngày cuối cùng cô ta đi làm là khi nào, rồi tra nhật ký sân bay, xem cô ta đã đi đâu.”
“Tôi vừa xem ở sân bay rồi, tàu ở đây đa phần đi tới các hành tinh bóng tối, chắc nhỏ đó bị bắt đi bán rồi.”
“À đúng, trước đó có tàu cướp vũ trụ từng dừng ở đây.”
“Có nên kiểm tra lại camera sân bay không? Biết đâu cô ta đi trước khi bọn cướp tới?”
Có người đoán: “Dù sao cũng là con gái của bác cả, chắc cũng là dị năng giả.”
“Chắc cô ta còn chẳng biết mình là dị năng giả ấy chứ! Nếu có chút bản lĩnh thì đã chẳng phải sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi!”
Người bên cạnh sốt ruột: “Dù có tiền mua vé tàu thì cũng chỉ tới các hành tinh bóng tối thôi, một đứa vô dụng như vậy tới đó chẳng khác nào tự tìm đường chết! Nếu không ngốc thì đã chẳng làm thế, tám phần là bị cướp bắt rồi!”
“Hay là cứ kiểm tra lại camera sân bay đi, nhỡ đâu cô ta đã rời đi từ sớm.”
“Ở đây bụi mù mịt thế này, cô ta che mặt thì ai nhận ra nổi?”
Người kia cứng họng.
“Chúng ta cứ đi vòng quanh mấy hành tinh bóng tối gần đây, bọn cướp vũ trụ toàn bán hàng ở đó, nếu cô ta tự đi thì cũng chỉ có thể tới mấy nơi đó thôi.”
“Cũng đúng.”
“Nếu bị đưa lên sàn đấu giá thì đúng là trò cười cho cả nhà họ Tô.”
“Yên tâm, sau khi vắt kiệt giá trị của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ bị nhốt lại, rồi họ sẽ tuyên bố cô ta có bệnh, tất cả tiệc tùng xã giao đều chẳng liên quan gì đến cô ta.”

Hắc tinh.
Trên con phố gần quảng trường trung tâm, chàng trai tóc đen mắt xanh lá trầm ngâm mấy phút, như thể cuối cùng cũng quyết định xong.
“Ừ.”
Anh ta vỗ vai Tô Huyền: “Tôi sẽ liên lạc với cô.”
Thật sự có chuyện cần giúp à?
Tô Huyền hơi bất ngờ.
Câu đó cô nói thật lòng, không phải khách sáo, nếu có gì mình giúp được thì chắc chắn sẽ không từ chối, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng.
Dĩ nhiên, nếu không phải anh ta giả làm chủ nhiệm vụ, kéo dài thời gian, thì cô cũng chẳng gặp hai tên cướp kia.
Nếu không gặp chúng thì cô cũng không bị thương, sát thủ cũng chưa chắc đã ra tay ngay.
Nhưng sát thủ sớm muộn cũng sẽ động thủ thôi, sớm hơn hay muộn hơn cũng vậy.
Giờ nghĩ ai nợ ai cũng chẳng còn ý nghĩa, dù sao sát thủ đã chết là tốt rồi.
Tô Huyền: “Tôi thật sự giúp được gì cho anh à? Dị năng giả lợi hại như anh… không vấn đề, tôi gửi anh liên lạc, gọi là có mặt liền.”
Hơn nữa, cô cũng muốn kết bạn với dị năng giả mạnh hơn, đối phương biết nhiều chuyện mình không biết, tranh thủ hóng hớt được gì thì tốt.
“Cố gắng nắm vững năng lực của mình đi.” Anh ta nghĩ ngợi: “Nó rất hữu dụng.”
Tô Huyền giật mình: “Gì cơ?”
“Cô tưởng vừa rồi hắn chết là do phản phệ đúng không? Cô không nhận ra mình đã làm gì hắn à.”
Anh ta dừng lại một chút: “Rõ ràng là cô chưa hiểu năng lực của mình.”
Tô Huyền: “…”
Ý là vậy sao?
Cô không chắc lắm, nhất thời cũng không phân biệt nổi đối phương có đoán ra năng lực sao chép của mình hay không.
Sau đó, Tô Huyền lại cảm thấy có gì đó sai sai: “Ơ? Vết thương của mình đâu rồi?”

Hết Chương 18: Dương Phong II.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page