Danh sách chương

Nhân viên 199: “Chứ mấy cái thuyết di truyền nghe nhảm lắm, ví dụ nhé, hai chị em cùng cha cùng mẹ mà tính cách khác nhau thì năng lực đặc biệt cũng có thể khác hoàn toàn, như tôi với chị gái tôi vậy.”
Tô Huyền: “Vậy là người có tính cách giống nhau thì có thể khai phá ra năng lực đặc biệt giống nhau à?”
Nhân viên 199 định gật đầu, lại ngập ngừng: “Thật ra cũng có ngoại lệ, nên giới học thuật mới cãi nhau mãi, chưa ai dám khẳng định chắc chắn.”
“Nhưng mà…”
Anh ta nghĩ ngợi: “Có một điều chắc chắn, đó là dị năng hệ nguyên tố, ví dụ như sét của cô, hoặc lửa mà cô từng nhắc tới, thì người sở hữu mấy năng lực này đều là kiểu chủ động, thậm chí hơi hung hăng, tôi còn ghen tị với mấy người như cô đấy.”
Nhân viên 199 còn muốn tám tiếp, nhưng lại có một nhóm người mới bước vào, anh ta cũng phải quay lại làm việc.
Cảm giác mệt mỏi trong người Tô Huyền đã dịu đi nhiều, cô rời khỏi đó.
Quay lại sảnh tầng một, cô lại bị máy tự động quét chip nhận dạng, thông tin đã cập nhật thành dị năng giả cấp một.
Đăng ký lính đánh thuê cũng không cần đóng phí nữa, điền xong biểu mẫu, đọc kỹ hợp đồng và lưu ý rủi ro là hoàn thành hết thủ tục.
Tô Huyền còn nhận được một phần mềm chuyên dụng do hội lính đánh thuê cấp phép, dùng để tra cứu và nhận nhiệm vụ, chỉ có chip đã đăng ký lính đánh thuê mới kích hoạt được.
Rồi Tô Huyền buồn bã phát hiện, cái quang não cũ kỹ của mình lạc hậu quá, hình như không chạy nổi phần mềm này.
Cô lặng lẽ quay người, sang tiệm thu mua vũ khí chuyên dụng đối diện đường, đặt mạnh khẩu pháo năng lượng lên bàn.
“Tám nghìn tinh tệ.”
“Đây là Rắn Đuôi Chuông IX à?”
Ông chủ tiệm cười tít mắt: “Tám nghìn? Cô chắc chứ?”
Tô Huyền: “Bên trong không có tinh thể năng lượng đâu.”
Cái đó bị cô tháo ra làm lộ phí rồi.
Nụ cười của ông chủ lập tức tắt ngấm: “Không có à? Vậy chỉ còn sáu nghìn thôi.”
Tô Huyền: “Khẩu này tôi lấy về chưa bắn phát nào, còn nguyên, buồng năng lượng gần như không hao mòn, ông tiết kiệm được ít nhất một năm bảo dưỡng đấy.”
Dĩ nhiên là chém gió thôi.
Đây là súng của Hàn Dự, Tô Huyền cũng chẳng biết anh ta đã dùng bao nhiêu lần, nhưng mấy dị năng giả mạnh thì có vẻ chẳng mấy khi dựa vào súng ống.
Thật ra cô bán khẩu này chủ yếu vì nó ngốn năng lượng kinh khủng, phải mua riêng bộ lưu trữ, mà cái đó thì đắt xắt ra miếng.
Tô Huyền không kham nổi kiểu tiêu xài này, bán lấy tiền còn hơn, sau này có chơi súng thì cũng phải chọn loại nào mua nổi băng đạn đã.
“Thật không?”
Ông chủ cũng không nói nhiều, trực tiếp tháo tung khẩu súng thành từng bộ phận.
Nhìn thấy linh kiện bên trong gần như không hao mòn, ông ta gật đầu: “Có vẻ đúng thật.”
Tô Huyền: “Thấy chưa, tám nghìn.”
Ông chủ: “Tôi thấy cô bị điên thì có.”
Sau một hồi cò kè mặc cả cực gắt, cuối cùng giá chốt ở bảy nghìn, hai bên đều ra sức than thở là mình lỗ nặng. Tiếc là tiền vừa cầm nóng tay đã lại phải tiêu ngay.
Khu phố ngầm cũng có trung tâm thương mại bán đủ loại đồ điện tử.
Vừa bước vào tầng một, Tô Huyền đã thấy đủ kiểu người máy sinh học, đứng ngồi tạo dáng ở các quầy trưng bày.
Mà không phải kiểu cứng đơ như ma-nơ-canh đâu, bọn họ còn biết cử động, biết nói chuyện, khách hàng có thể lên tám nhảm thoải mái.
Đa số người máy sinh học chỉ đủ thông minh để trò chuyện đơn giản, nói vài câu là biết ngay không phải người thật.
Đó là loại chức năng cơ bản, trong đầu chỉ cài sẵn mấy chương trình sửa chữa hoặc dọn dẹp.
Ngoài ra còn có cả người máy sinh học giải trí, nhìn cách ăn mặc với thân hình phô trương là biết ngay mục đích, cũng được bày ra lộ liễu chẳng hề giấu giếm.
Tô Huyền còn thấy không ít khách hàng thò tay sờ thử cơ ngực hoặc vòng một của bọn họ.
“…”
Tầng hai mới là khu chuyên quang não, khắp nơi toàn màn hình phát sáng, mấy hình ảnh ảo cứ hiện lên rồi tắt đi liên tục, nhìn hoa cả mắt.
Sau khi hỏi han một hồi, cô phát hiện loại quang não phổ thông rẻ nhất cũng chỉ bảy, tám trăm Tinh tệ là mua được một cái.
Có thể không xịn lắm, nhưng chắc chắn không đến mức không chạy nổi phần mềm nhận nhiệm vụ.
Tô Huyền chọn lựa hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng chốt một mẫu đa năng, giá tốt, có cả chống trộm với tự hủy, lại được đánh giá cao trên mạng.
Mất toi năm nghìn tinh tệ. Nhưng thứ này quá quan trọng, đầu tư mạnh tay cũng đáng.
Chuyển chip nhận dạng sang máy mới, hoàn thành loạt cài đặt bảo mật và quyền riêng tư, cô tranh thủ ngắm nghía mấy người máy sinh học dưới tầng một rồi vội vàng quay lại sảnh hội lính đánh thuê.
Sau đó tải phần mềm kia về, mở lên cái là chạy ngon lành.
Trang chủ chia thành mấy khu: thông báo hội, tuyển nhiệm vụ, gợi ý nhiệm vụ, tin tức Mộng Thành.
Thậm chí còn có cả mục hot search với diễn đàn cộng đồng.
Trong mục tuyển nhiệm vụ, đủ loại thông tin đều do chủ nhiệm vụ đăng trực tiếp, sắp xếp theo thời gian.
Còn mục gợi ý nhiệm vụ thì hệ thống sẽ dựa vào thực lực của chủ tài khoản để đề xuất các nhiệm vụ phù hợp.
Tô Huyền để ý thấy ngoài cấp dị năng, còn có cả cấp lính đánh thuê.
Mới đăng ký thì đều là F, làm nhiều nhiệm vụ và nhận được nhiều tiền thưởng thì lên E, rồi D, C, B, A.
Trên A còn có S, nhưng đọc diễn đàn thì thấy có người làm ở đây mười năm còn chưa gặp S nào, đúng là hiếm như lông phượng sừng lân.
Cấp này không liên quan gì đến cấp dị năng, dù là dị năng giả cấp bốn cũng phải bắt đầu từ F mà lên.
Có điều, dị năng giả cấp bốn thì nhận được nhiệm vụ trả thù lao cao, nên chắc lên cấp cũng nhanh hơn.
Trong yêu cầu tuyển nhiệm vụ, nhiều chủ nhiệm vụ vừa đòi cấp lính đánh thuê, vừa đòi cấp dị năng, tức là muốn người nhận nhiệm vụ vừa có kinh nghiệm vừa có thực lực.
Tô Huyền nhìn lướt qua màn hình lớn trong sảnh, tiện tay tra thử một mã nhiệm vụ.
Đó là công việc bảo vệ thuê cho một công ty chuyển phát, hộ tống xe vận chuyển hàng, lộ trình cụ thể chỉ xem được sau khi nhận nhiệm vụ.
Yêu cầu dị năng giả cấp một trở lên, lính đánh thuê cấp D trở lên.
Thù lao năm nghìn tinh tệ/lần.
Một chuyến hộ tống chỉ mất hai tiếng đi xe.
Tô Huyền nhìn chằm chằm con số thù lao đó mấy giây.
Sau đó cô lại tra thử xem, lính đánh thuê F và dị năng giả cấp một thì nhận được nhiệm vụ gì.
Trong Mộng Thành, đủ loại người hỗn tạp, nguy hiểm thì nhiều nhưng dân thường vẫn chiếm đa số.
Họ cũng là những người đăng nhiệm vụ, chỉ là tiền thưởng thường chẳng cao lắm.
Ví dụ như: “Nhà trên có đứa con nít cứ nửa đêm lại khóc, tôi tìm bố mẹ nó thì bị họ chửi ngược lại, tôi cần bạn lên dạy họ một trận.”
Hoặc: “Nhà đối diện cứ để rác trước cửa nhà tôi, tôi cần bạn qua dạy cô ta một trận.”
Hay: “Ngày nào tan làm về cũng có tên biến thái bám theo tôi, tôi cần bạn dạy hắn một trận, đánh chết cũng được.”
Lại còn: “Bác tôi nợ tiền không chịu trả, ba tôi bảo là người thân thì đừng chấp, nhưng tôi thì không nhịn được, tôi cần bạn dạy ông ấy một trận.”
Vân vân và mây mây. Tiền thưởng thì từ hai ba trăm cho tới hai ba ngàn, đủ kiểu.
Tô Huyền: “…”

Hết Chương 12: Rắn Đuôi Chuông IX.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page