Thật sự có người não tàn đến mức giả làm chủ nhiệm vụ sao?
Không khí lại rơi vào một tràng im lặng ngượng ngùng.
Chàng trai tóc đen cúi mắt nhìn cô, gương mặt chìm trong bóng tối nên chẳng thể nhìn rõ biểu cảm: “Ờ.”
Tô Huyền giơ tay lên: “Vậy để tôi dìu anh ra bãi đỗ xe nhé.”
Hai người họ chênh lệch chiều cao khá nhiều.
Đứng đối diện nhau, cô chỉ cao tới ngực anh ta thôi.
Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ, dù sao cũng chỉ là giúp đi lại mà.
“Nếu anh thấy tôi thấp quá thì có thể đổi người nhận nhiệm vụ cũng được.” Tô Huyền cạn lời: “Nhưng theo quy định thì tiền đặt cọc không hoàn lại đâu.”
Đối phương vẫn im lặng.
Tô Huyền: “?”
Vừa nãy lúc chat online, anh ta còn hoạt bát lắm mà.
Đúng là kiểu người ngoài đời thì ngại giao tiếp, lên mạng lại thành chúa tán phét, cũng không hiếm.
Tô Huyền nói tiếp: “Thật ra tôi còn nghĩ đến chuyện cõng anh nữa cơ, nhưng với chiều cao bây giờ thì chắc không nổi đâu, trừ khi anh không ngại để chân mình quét đất. Mà dù sao đó cũng là chân giả, chắc cũng chẳng sao nhỉ?”
Thật ra bây giờ cô chỉ mong nhiệm vụ bị hủy, như vậy mình sẽ lãi trọn trăm tệ.
Người bên cạnh vẫn im thin thít, mặt mũi không chút cảm xúc, chẳng đoán nổi đang nghĩ gì.
Mấy giây sau, anh ta từ tốn giơ một tay lên.
Tô Huyền nói: “Anh có thể vịn vai tôi.”
Chưa dứt lời, đối phương đã đặt bàn tay lên vai cô.
Tô Huyền suýt nữa thì loạng choạng ngã lăn ra đất.
Tô Huyền: “…”
Cô không phải dạng khỏe như trâu, nhưng cũng chẳng yếu ớt gì, nếu không thì đã chẳng trụ nổi mấy công việc tay chân nặng nhọc.
Tô Huyền lắc lắc người đứng vững lại: “Được rồi, đi thôi.”
Trên vai cô vẫn còn bàn tay to rộng, mạnh mẽ của anh ta, đôi găng tay chiến thuật đen nhánh ánh lên vẻ lạnh lùng vô cảm, toát ra khí chất có phần nguy hiểm.
Dù bàn tay ấy bị lớp vật liệu tổng hợp che kín, vẫn có thể nhận ra những ngón tay thon dài, ẩn chứa sức mạnh khó lường.
Anh ta chỉ cần một tay đặt lên, phần hõm giữa ngón cái và ngón trỏ tì lên xương vai cô, ngón út gần như chạm vào cổ bên gáy.
Tô Huyền bỗng thấy hơi rợn rợn.
Nhưng nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.
Thế là hai người bắt đầu di chuyển với tư thế kỳ quặc đó.
Tô Huyền lững thững bước đi, chẳng buồn nhìn xem người bên cạnh có ổn không.
Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại câu thần chú “đây là nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ”.
Đã xác định làm nghề này thì kiểu gì cũng gặp đủ loại người và tình huống dở khóc dở cười.
Nếu mỗi lần gặp chuyện không vừa ý lại bỏ cuộc, thì chi bằng về hành tinh hoang nhặt rác cho xong.
Tất nhiên, miễn là không nguy hiểm đến tính mạng.
Tô Huyền lại kiểm tra vị trí vũ khí trên người. Tất cả đều trong tầm với.
Họ đi không nhanh lắm, Tô Huyền tiện miệng hỏi: “Anh cũng làm nghề như tôi à?”
Lính đánh thuê cũng có thể làm chủ nhiệm vụ mà. Chỉ cần có tiền, ai cũng đăng nhiệm vụ được.
Chàng trai tóc đen không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô làm nghề gì? Chuyên giúp đỡ người khuyết tật à?”
Tô Huyền: “?”
Tô Huyền: “Đó là anh tự nói nhé, tôi chưa từng bảo anh là người khuyết tật đâu.”
Đối phương lại im lặng, có vẻ chẳng buồn đôi co.
Tô Huyền: “Tôi hỏi anh một chuyện được không?”
Vài giây sau, người bên cạnh trầm giọng đáp: “Cô vừa muốn kiếm tiền của chủ nhiệm vụ, vừa muốn chủ nhiệm vụ trả lời thắc mắc cho mình à?”
“Tôi vẫn đang giúp chủ nhiệm vụ đi lại, giảm nguy cơ bị cướp cho anh đấy.”
Tô Huyền nhớ lại anh ta từng nói không mua gậy chống vì sợ bị để ý, trở thành mục tiêu: “Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, mà chắc anh cũng không trả lời được đâu.”
Đáng tiếc, chiêu khích tướng này chẳng ăn thua.
Anh ta chẳng thèm để ý bị gắn mác “không biết gì”, nghe vậy càng im lặng hơn.
Tô Huyền: “…”
Lê lết đi hết mấy chục bậc cầu thang, cuối cùng họ cũng ra khỏi khu phố ngầm, bước lên quảng trường.
Đèn đường, đài phun nước, thậm chí cả tòa nhà biểu tượng đều rực rỡ ánh sáng.
Nửa đêm mà quảng trường vẫn ngập tràn ánh đèn. Mấy con phố xung quanh cũng rất sầm uất, nhìn xa xa là thấy biển hiệu neon sáng choang.
Tuy người đi lại đã vơi đi nhiều so với ban nãy.
Tô Huyền giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay bằng quang não: “Xe anh để đâu?”
Hai người qua đường đi ngang qua họ. Một người liếc nhìn quang não trên cổ tay cô, rồi huých khuỷu tay vào bạn mình. Cả hai cùng quay lại nhìn.
Tô Huyền cũng nhận ra ánh mắt tham lam, đầy ác ý của họ, câu nói đang định thốt ra lập tức nghẹn lại.
“Quang não của cô trông xịn đấy.” Một tên lên tiếng: “Dạo này tôi kẹt tiền quá, cho tôi mượn ít xài chơi nhé?”
Mấy câu kinh điển này nghe hoài cũng chán.
Tô Huyền: “Có viết giấy nợ không?”
Tên đó nheo mắt, thò tay vào trong áo: “Tốt nhất là biết điều đi.”
Tô Huyền lùi sang bên mấy bước, đồng thời cũng đưa tay ra sau lưng, nắm lấy vật treo trên thắt lưng đa năng.
Sau đó, cô nghiêng đầu nhìn sang ông chủ nhiệm vụ, rồi lại liếc hai tên lưu manh trước mặt.
Thật kỳ lạ. Hai tên này như thể không hề nhìn thấy chàng trai tóc đen bên cạnh cô.
Ánh mắt của họ chưa từng liếc sang phía đó lấy một lần. Chẳng lẽ là do dị năng sao?
Tô Huyền lại nghiêng đầu quan sát. Chủ nhiệm vụ đứng cạnh cô, không nhúc nhích, cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi hay muốn tránh né.
Tô Huyền thở dài: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
“Bớt lắm lời.”
Một tên rút ra con dao răng cưa rung bần bật: “Đưa quang não đây.”
Tô Huyền: “Nếu anh biết model quang não này, chắc cũng biết nó có chế độ tự hủy, không có lệnh giải mã của tôi mà tháo ra thì chỉ có vứt đi thôi.”
“Ồ, nghe nói cũng có vụ đó thật.”
Tên đó tỉnh bơ đáp: “Vậy thì chặt luôn cả cổ tay cô mang đi.” Nói xong hắn ta liền lao tới.
Quảng trường lúc này vắng hoe, người gần nhất cũng cách họ năm sáu chục mét, mấy chiếc drone tuần tra còn xa hơn nữa.
Đúng kiểu “trời kêu ai nấy dạ”.
“Cứ thử xem.” Tô Huyền cuối cùng cũng khởi động xong chiếc cưa laser.
Đây là loại dùng cho công việc, thường để cắt cửa khoang kín hoặc tháo dỡ xác máy móc thông minh.
Trước đây cô từng dùng nó để phá cửa con tàu đang cháy, cứu Hàn Dự ra ngoài.
Vì không phải vũ khí quân dụng nên nó cần gần mười giây để sạc năng lượng, trong chiến đấu thì hơi bất tiện.
Nhưng một khi sạc xong thì lại là chuyện khác. Cô rút tay phải từ sau lưng ra, vung mạnh.
Một lưỡi laser xanh lam mảnh cắt ngang không trung, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
Tên lưu manh thứ nhất mặt tái mét, vừa định lùi lại thì đã bị lưỡi laser sượt qua cánh tay, để lại một vết bỏng sâu hoắm.
Chỉ cần sâu thêm chút nữa là đứt luôn cổ tay. Mùi thịt cháy khét lẹt lập tức lan ra.
So với bọn tội phạm ở sân bay, hai tên này rõ ràng dày dạn kinh nghiệm hơn, cũng không hề coi thường cô.
Họ chia ra tấn công, tên đầu tiên vừa bị thương, tên thứ hai đã tóm lấy cánh tay trái của Tô Huyền.
Cô cứ tưởng gã định giật con dao rung polymer trong tay mình, nên càng siết chặt hơn.
Ngay sau đó, bên hông cô đau nhói. Gã kia đã đâm vật gì đó vào sườn cô, còn cố tình xoay mạnh rồi rút ra, rạch một vết dài.
Khoảnh khắc ấy, Tô Huyền tối sầm mặt mày. Cơn đau không thể tả lan khắp người, suýt nữa khiến cô ngất xỉu.
You cannot copy content of this page
Bình luận