Đúng là tay nghề Ngự Thiện phòng không tồi, ta cầm bánh nhai nhóp nhép.
Hoàng đế nhìn ta một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay véo nhẹ má ta.
“Ngon không?”
“Ưm, ngon lắm!”
Ta tiếp tục nhai nhóp nhép.
Ngón tay của hoàng đế khẽ quệt đi vụn bánh bên khóe miệng ta.
Hầu kết của hắn khẽ nhấp nhô.
“Hoàng thượng đói sao?”
Hoàng đế lắc đầu.
“Trẫm chỉ là nhớ lại ngày đầu tiên ngươi đến Khải Tường cung. Trẫm đã phải nhịn rất lâu, mới kiềm được ý nghĩ phong thưởng ngươi.”
Ta trợn mắt kinh ngạc: “A? Cốt truyện còn có thể ngầm ảnh hưởng đến quyết định của ngươi sao?”
Bàn tay đang véo má ta của hoàng đế bỗng siết mạnh hơn, nhưng chỉ trong chớp mắt, rồi nhanh chóng buông ra.
“Không phải ý đó. Đồ ngốc.”
14.
Nguyệt phi được thăng thành Nguyệt Quý phi.
Đêm hôm ấy, khi thánh chỉ ban xuống, Nguyệt Quý phi kéo ta thử y phục cả đêm.
“Thanh Lộ, ngươi nói xem, bổn cung mặc màu tím khói đẹp hay màu xanh nước biển đẹp hơn?”
Trên gương mặt Nguyệt Quý phi thoáng nét ngây thơ, ngập tràn rung động của thiếu nữ.
Nhưng ta lại nhìn thấy sự tàn nhẫn ẩn sau vẻ trong sáng đó.
Nguyệt Quý phi, với tư cách là người chơi, trở bàn tay là mây, úp bàn tay là mưa.
Trong chớp mắt có thể thay đổi thực tại, lấy đi mạng sống của bao người.
Chỉ vì muốn chinh phục một nhân vật.
“Trong mắt nô tỳ, nương nương mặc gì cũng đẹp.”
“Tuy nhiên, nô tỳ lại biết một người. Hắn rất rõ sở thích của Thôi thị vệ.”
Khi ta và Nguyệt Quý phi đến Quan Tinh Các, trời đã sáng hẳn.
Cầu thang của Quan Tinh Các cao vút lên tận trời, đỉnh tháp chìm trong mây, không thể nhìn rõ.
Ta và hoàng đế từ trước đến giờ chưa từng đến Quan Tinh Các.
Tự nhiên không nghĩ đến giải dược của Thực cốt, hóa ra nằm ở đỉnh Quan Tinh Các.
Thông tin này, là do Lưu Ly từng hầu hạ bên tiên Quý phi nói cho ta biết.
Chỉ tiếc rằng, lúc nói cho ta bí mật này, Lưu Ly đã sắp chết.
Hôm ấy, ta theo Nguyệt Quý phi đến Yết Đình.
Giữa đường, Nguyệt Quý phi bị Lưu Ly va phải.
Vị phi tử được sủng ái nhất lục cung, lập tức hạ lệnh đánh chết Lưu Ly.
Một trăm gậy đánh xuống, máu thịt be bét.
Trong cơn mơ hồ, ta nhớ đến lời hoàng đế từng nói với ta.
Trong cung này, đa phần đều là những dữ liệu hư vô.
Sống hay chết, đều rất sạch sẽ, chẳng để lại chút dấu vết.
Giống như Duy tần chết vì khó sinh, thoáng cái đã biến mất.
Nhưng Lưu Ly thì khác.
Nàng ta nằm đó, hấp hối.
Nàng ta giống như ta và hoàng đế, đều là những người có máu thịt trong cung sâu này.
Là những kẻ đáng thương sau khi ý thức thức tỉnh.
Nhân lúc lấy cớ thay Nguyệt Quý phi xả giận, ta tiến đến gần Lưu Ly.
Trong lúc hấp hối, nàng ta nói với ta bí mật của Thực cốt: “Trên Quan Tinh Đài… Trường Sinh tiên nhân…”
Ta đi trước dẫn đường cho Nguyệt Quý phi: “Nương nương, Trường Sinh tiên nhân biết mọi việc nhỏ nhặt trên thế gian.”
Đương nhiên bao gồm cả sở thích của vị thị vệ kia.
Còn có, cách giải của Thực cốt.
15.
Trường Sinh tiên nhân biết tất cả.
Tất nhiên cũng biết trước mặt mình là Nguyệt Quý phi – sủng phi của lục cung.
Ông ấy vuốt râu dài, chỉ nói một câu với Nguyệt Quý phi: “Thí chủ cứ tùy tâm mà làm, mệnh đã định thì sẽ đến.”
Ông ấy giơ tay chỉ lên những vì sao trên trời, cho Nguyệt Quý phi xem.
“Hồng loan tinh động, chính là vào hôm nay.”
Nguyệt Quý phi nghe xong, đương nhiên vui mừng không thôi.
Nhân lúc nàng ta đang phấn khởi, ta nói với Nguyệt Quý phi rằng mình cũng muốn cầu phúc.
Nguyệt Quý phi không kiên nhẫn, phất tay ra hiệu, dẫn đám người vội vã xuống núi tìm Thôi thị vệ.
Đợi cho bóng dáng của Nguyệt Quý phi biến mất, ta mới quay lại giật mạnh bộ râu của Trường Sinh tiên nhân.
“Ngươi hóa trang cũng ra dáng đấy chứ.”
Hoàng đế giả làm Trường Sinh tiên nhân lập tức gỡ bỏ bộ râu giả.
“Nếu không phải hệ thống giúp che giấu, suýt chút nữa trẫm cũng không vào được.”
You cannot copy content of this page
Bình luận