4.
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống.
Lúc này ta mới ý thức được rằng, người đang hạ mình dỗ dành ta trước mặt, là bậc quân vương của một quốc gia.
“Quý phi xưa nay chẳng chịu nổi việc trong cung có nữ nhân nào dung nhan vượt trội hơn mình.”
Ta quay đầu nhìn hắn: “Ngươi biết?”
“Yết Đình đã điều tra nhiều lần không ra, trẫm không thể để hậu cung mãi tồn tại những vụ án treo.”
Bình Ngọc dung cao được mở ra, mùi hoa thơm nồng phả vào mũi.
Ta lộ vết thương ra trước mặt hắn.
“Vậy tại sao ngươi không chiếu theo quy củ mà trừng phạt Quý phi?”
“Vì đó là thứ nằm ngoài quy tắc. Trẫm không có quyền hạn.”
Ánh mắt hắn nhìn ta có chút bất đắc dĩ: “Lại gần đây, trẫm bôi thuốc cho ngươi.”
Hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả bên tai ta.
Lần đầu tiên, ta cảm nhận được rằng, trước mặt là một người sống sờ sờ, khác hoàn toàn với những kẻ giả dối đeo mặt nạ hoàn mỹ ở Yết Đình và hậu cung.
Trời đã sắp tắt nắng.
Dường như có thứ gì đó bén rễ trong lòng.
Trong hoàng thành trống trải, chỉ có người trước mặt này là đồng cảm cùng ta.
Động tác của hoàng đế thật nhẹ nhàng.
“Hôm đó, vốn dĩ trẫm định đi thăm Quý phi. Nhưng con đường đó, trẫm đi đi lại lại đến năm lần.”
“Lần cuối cùng, trẫm ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở cung của Hiền phi. Dường như có kẻ nhất định muốn Quý phi và Hiền phi phản bội lẫn nhau.”
Như vậy xem ra, Quý phi không phải là “người chơi”.
Khi chia tay, hoàng đế để lại cho ta một bó hoa.
Là loài hoa mà ta chưa từng thấy qua.
“Đây là trẫm hái từ Ngự hoa viên.”
“Trẫm nghĩ, ngươi đã không thể đặt chân vào Ngự hoa viên, thì trẫm mang hoa của Ngự hoa viên đến cho ngươi xem.”
5.
Trong lòng ta thầm nghĩ, không hổ là đế vương, quả nhiên giỏi dùng mưu mô để thu phục lòng người.
Nghĩ đến hậu cung ba nghìn của hắn, không hiểu sao trong lòng ta lại dâng lên cảm giác chua xót.
Nhưng ta vẫn đặt bó hoa ấy thật cẩn thận trong bình.
Ta cũng không muốn đâu, nhưng mà bông hoa đó thực sự rất đẹp.
Hôm ấy, ta đang vừa tưới hoa vừa khe khẽ hát, bỗng Thải Hoàn từ bên ngoài bước vào, dáng vẻ thần bí.
“Thanh Lộ cô nương, nghe chưa? Duy tần có thai rồi.”
Ta thậm chí không nhấc mắt lên, đổ hết nước trong bình tưới vào bồn hoa.
“Thanh Lộ, ngươi làm gì vậy? Tưới như vậy hoa sẽ chết mất!”
Ta không quay đầu lại.
“Chết thì chết, khỏi phải thực sự bén rễ nảy mầm.”
Sau khi Duy tần có thai, ta chờ mấy ngày vẫn không có ai đến mua thuốc.
Ngược lại, lại chờ được kẻ nào đó mang hoa đến.
Hôm nay, hoàng đế cải trang làm giả thái giám đến, như thường lệ lại mang theo một bó hoa ta chưa từng thấy qua.
Mà ta vẫn như lần trước, chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.
“Mấy ngày nay không có ai tìm ta mua thuốc. Có lẽ là bệ hạ bảo vệ Duy tần rất chu đáo chăng.”
Hoàng đế không đáp lại lời ta.
“Ngươi không vui. Tại sao?”
Ta tùy tiện kiếm cớ: “Nhiệm vụ không có manh mối, phiền lòng.”
Hoàng đế trầm ngâm nhìn ta một lúc lâu: “Ngươi… chẳng lẽ là vì Duy tần có thai?”
“Duy tần có thai thì ta việc gì phải tức giận? Còn phải sớm chúc mừng bệ hạ sớm sinh quý tử.”
Đôi mắt đen như hắc diệu thạch của hắn nhìn thẳng vào ta, nhưng đầu ngón tai lại hơi ửng đỏ.
“Ngươi… có phải đang ghen không?”
“Ghen?” Ta kinh ngạc.
Biển hiệu hệ thống trên đầu hoàng đế bỗng sáng lên.
【Ghen tuông: Sự quan tâm đối với người trong lòng.】
Ta tránh ánh mắt của hoàng đế: “Ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, nào dám vọng tưởng đến đế vương.”
You cannot copy content of this page
Bình luận