Ta là cung nữ chuyên thu mua của Yết Đình, gặp một tên giả thái giám tự xưng là hoàng đế.
Hắn nói.
Cung đình mà chúng ta đang ở, chẳng qua chỉ là một trò chơi bị người thao túng.
Mà ta và hắn, chẳng qua chỉ là những nhân vật cố định, mặc cho nhân vật chính muốn sinh hay tử mà thôi.
1.
Ta là cung nữ bày sạp ở Yết Đình, bán những thứ chẳng thể đưa ra trước mặt.
Thuốc hủy dung, canh phá thai, tán đoạn trường…
Thỉnh thoảng có phi tần trong cung hoặc tâm phúc của các nàng tới mua của ta.
Từ khi ta có ký ức, đã làm nghề này, cũng chưa từng thấy bầu trời bên ngoài Yết Đình.
Cho đến một ngày kia.
Ta nhìn thấy một thái giám lạ mặt trong Yết Đình.
Hắn nhìn từng ngọn cỏ, từng khóm cây trong Yết Đình, trong mắt đầy vẻ mới lạ.
Ta hỏi hắn, có phải là thái giám mới vào cung năm nay không.
Hắn lại bảo, trước nay hắn chưa từng đến Yết Đình.
Bởi vì, hắn là hoàng đế.
Người thái giám trông có chút quá mức xinh đẹp ấy, đứng trước mặt ta với vẻ mặt nghiêm túc.
“Trẫm đăng cơ đã năm năm, chưa từng đến nơi này.”
“Bởi vì trong cài đặt của trò chơi, hoàng đế không thể vào Yết Đình.”
Trên người hắn mặc bộ y phục thái giám đã giặt phẳng lì, để lộ một nụ cười cay đắng.
“Chỉ khi thay y phục thái giám, trẫm mới có tư cách tiến vào.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, chậm rãi nói từng chữ: “Có một kẻ tên là ‘hệ thống’ nói với trẫm, ngươi là đồng minh của trẫm.”
Trước khi ta kịp mở miệng gọi đồng sự ở Yết Đình kéo tên nghịch tặc này đi, trên đầu hắn hiện ra một tấm bảng kỳ lạ.
Trên đó viết hai hàng chữ.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm ra người chơi trong trò chơi.
【Nhiệm vụ phụ tuyến: Trong trường hợp không bị người chơi phát giác, phải sống sót. Sống đủ một năm sẽ có một lần cơ hội thay đổi cốt truyện.】
“Khoảng ba tháng trước, trẫm đã lâm hạnh Dư tần.”
“Nhưng ngay trong đêm hôm ấy, không lâu sau khi Dư tần được đưa về cung, Vương công công báo với trẫm rằng, Dư tần đã mất.”
Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh ta, thân thể khẽ run lên khi hồi tưởng.
“Trước khi đi ngủ, trẫm đã ra lệnh cho Yết Đình điều tra. Nhưng khi trẫm mở mắt ra, lại trở về buổi hoàng hôn của ngày đó.”
“Mà bên cạnh trẫm, chính là Dư tần vừa được đưa tới thị tẩm, dịu dàng mỉm cười với trẫm.”
Ta cúi đầu, nhìn một hàng kiến bò ngang qua con đường lát đá.
Ba tháng trước, dường như có ai đó từng mua một bình tán đoạn trường từ ta.
Nhưng ta không còn nhớ rõ.
“Trẫm nghĩ cái chết của Dư tần chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Nhưng không lâu sau đó, nàng ấy lại chết. Lần này, thời gian không quay ngược.”
“Sau đó, chính là hệ thống, tìm đến trẫm.”
“Hệ thống nói với trẫm, cung đình này chẳng qua chỉ là một trò chơi bị ‘người chơi’ thao túng.”
“Mà đồng minh duy nhất của trẫm trong hậu cung, chính là ngươi.”
Trước khi rời đi, hắn để lại một câu: “Nếu ngươi không tin, có thể thử xem, liệu có thể ra khỏi Yết Đình được hay không.”
2.
Ngày hôm sau, Yết Đình vẫn như thường lệ.
Ta nhờ đến Thải Hoàn, người cùng làm việc tại Yết Đình, trông coi sạp hàng giúp mình.
Ta nói, ta phải ra khỏi cung một chuyến.
Thải Hoàn vốn thông minh lanh lợi, lại đứng ngây người một lúc, sau đó hỏi ta: “Thanh Lộ, ngươi định đi làm gì?”
Ta vỗ vào chiếc bọc trong tay: “Ta đi thu mua đấy, tán đoạn trường lại hết hàng rồi.”
Thải Hoàn gật đầu, nhưng động tác lại ngập ngừng.
“Phải, đúng rồi. Thanh Lộ là cung nữ thu mua của Yết Đình.”
Khi Thải Hoàn nói, giọng điệu có phần kỳ quặc.
Từ biệt Thải Hoàn, ta đi về phía cổng Yết Đình thêm hai mươi bước.
Lần này, ta gặp tổng quản Yết Đình – Lý công công.
Ông ấy đang dẫn theo một nhóm cung nữ mới nhập cung đến sắp xếp.
Ta chào hỏi Lý công công rồi quay người định rời đi.
You cannot copy content of this page
Bình luận