Hoa Phi

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Hải Lan vẫn cố gào lên trong cơn tuyệt vọng:

 

“Nhớ mời Lưu Bồn, Lưu Thái y!”

 

Chưa đầy một nén hương, thái giám đã dẫn Chương Thái y từ Thái y viện đến, đồng thời bẩm báo:

 

“Tâu Hoàng Thượng, Lưu Bồn, Lưu Thái y, đã rời cung từ hôm trước, tới giờ vẫn chưa hồi nhiệm!”

 

Chương Thái y tiến hành chẩn đoán, kết luận rằng Hải Lan thực sự không mang thai.

 

A Long giận đến mức không thốt nên lời, một cước đá đổ cây san hô lớn, gầm lên:

 

“Hải Quý nhân, vì sao ngươi lại dám lừa gạt trẫm!”

 

Thuần Phi cũng bàng hoàng hỏi:

 

“Sao thế hả muội muội, ngươi còn trẻ, tương lai ắt sẽ có hài tử, cớ gì phải dùng hạ sách này?”

 

Kim Ngọc Nghiên lạnh lùng chêm thêm một câu:

 

“Chẳng lẽ Hải Quý nhân giả mang thai để tranh sủng, chỉ nhằm cứu Ô Lạp Na Lạp Thị ra khỏi lãnh cung sao?”

 

“Quả thực là tỷ muội tình thâm, chỉ tiếc rằng vì một kẻ hèn mọn mà lừa gạt Hoàng Thượng, phải chăng trong lòng Hải Quý nhân, kẻ hèn mọn ấy còn quan trọng hơn cả Hoàng Thượng sao?”

 

Hải Lan bị vây vào đường cùng, không cách nào phản bác.

 

A Long tức giận, khí thế như long trời lở đất, quát lớn:

 

“Nếu lòng ngươi một mực hướng về tỷ tỷ ngươi, đến mức không ngại phạm phải tội danh tày đình này, vậy thì ngươi hãy vào đó bầu bạn cùng nàng đi. Hải Quý nhân, phế làm thứ nhân, đưa vào lãnh cung!”

 

A Long phất tay áo, giận dữ rời đi, Hoa tỷ đắc thắng cười thầm.

 

Một ngày sau, trong lãnh cung, Như Ý đang nhàn nhã trồng hoa, gieo cỏ, miệng khe khẽ hát bài Tường Đầu Mã Thượng. Tứ Tâm vui vẻ nói:

 

“Giờ đây Hải Quý nhân có thai, ngày chúng ta ra khỏi lãnh cung chẳng còn xa nữa!”

 

Như Ý chẳng bận tâm việc Hải Lan có thai hay không, nàng hiểu rõ, cái gọi là thai nghén của Hải Lan chẳng qua là cái cớ của Hoằng Lịch. 

 

Hắn muốn mượn danh Hải Quý nhân để đưa nàng ra khỏi lãnh cung một cách đường hoàng. Nghĩ tới đây, Như Ý khẽ cười ngọt ngào.

 

Tứ Tâm nhìn thấy, không khỏi cảm thán:

 

“Chủ nhân đẹp quá.”

 

Hai chủ tớ đang chìm đắm trong không khí vui vẻ, bỗng nhiên, cửa lớn lãnh cung từ từ mở ra. 

 

Như Ý quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hải Lan mặc một bộ cung y giản dị, đứng nơi cửa, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

 

 “Tỷ tỷ, ta đến bầu bạn với tỷ.”

 

Tại Trường Xuân cung, Phú Sát Thị ho khan không dứt.

 

Sắc mặt nàng nhợt nhạt, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cất giọng yếu ớt:

 

“Hải Quý nhân đã bị xử lý. Ha ha, chuyện lớn như vậy mà không một ai đến báo cho bản cung, tất thảy đều do Hoàng Quý Phi một tay xử trí.”

 

“Ta thấy, hừ, hừ, hừ, nàng ta chẳng sớm thì muộn cũng muốn vượt quyền, thay thế bản cung mà ngồi lên ngôi Trung cung.”

 

Không lâu sau, Hiếu Hiền Hoàng hậu băng hà. 

 

Hoa tỷ nhân cơ hội, nhất cử lưỡng tiện, chấn động cả hậu cung.

 

Sau khi Hoàng hậu băng hà, Hoa tỷ được trao quyền thay mặt giữ ấn Phượng, chủ trì đại cục Lục cung. 

 

Vì chuyện hậu cung bề bộn, chỉ đến khi đêm xuống, nàng mới có chút rảnh rỗi để cùng A Long trò chuyện dưới tấm màn.

 

A Long nói với nàng:

 

“Thế Lan à, trẫm thấy nàng quản lý chuyện Lục cung thật sự rất vất vả, chi bằng để Cao Quý Phi giúp nàng một tay, nàng nghĩ sao?”

 

Hoa tỷ dĩ nhiên không muốn quyền lực bị chia sẻ, lập tức nép vào ngực A Long, giọng điệu ngọt ngào:

 

“Được san sẻ lo toan cho Hoàng Thượng, thần thiếp đâu cảm thấy vất vả~”

 

A Long thở dài, nói:

 

“Hiện tại, Hiếu Hiền Hoàng hậu đã qua đời, ngôi Trung cung bỏ trống, trẫm đương nhiên là thuộc về nàng.”

 

“Chỉ là Cao Bân vì trẫm mà trị thủy có công, nay đang vào mùa chống lũ, trẫm cũng không tiện lạnh nhạt với Cao Quý Phi quá mức. Hay là ban cho nàng ta quyền hiệp lý Lục cung, nàng thấy thế nào?”

 

Hoa tỷ liếc mắt nhìn A Long một cái, ánh mắt đầy khinh thường, rồi nhẹ nhàng nói:

 

“Hoàng Thượng, huynh trưởng của thần thiếp từng dạy rằng, ăn bổng lộc của vua thì phải trung thành với vua.”

 

“Cao Bân trị thủy vốn là chức trách của hắn, một kẻ nô tài, có thể vì giang sơn xã tắc mà cống hiến chút sức mọn, ấy là phúc phần của hắn.”

 

“Ngay cả thần thiếp cũng hiểu rằng, đã ngồi vào vị trí nào thì phải làm tròn bổn phận của vị trí ấy.”

 

“Hoàng Thượng nếu muốn khen thưởng công lao trị thủy của hắn, thì có thể công khai ban thưởng trước văn võ bá quan, sao phải đi một vòng lớn, lại còn ban quyền hiệp lý Lục cung để tỏ rõ thánh ân? Chẳng phải như thế sẽ làm mất uy nghiêm thiên tử hay sao?”

 

A Long nghe xong, trầm tư suy nghĩ.

 

Vì “ở rể” đã lâu, hắn cũng đã quên mất đạo lý “ăn bổng lộc của vua, trung thành với vua”. hay “ngồi ở vị trí nào, lo tròn chức trách ấy.” 

 

(Ý tác giả là A Long tuy làm vua nhưng phải dựa vào Niên Canh Nghiêu, ko dám ý kiến với Hoa Phi thì như một kẻ ở rể, chó chui gầm chạn vậy.)

 

Trước giờ hắn chỉ quen lấy ân sủng thể xác để báo đáp công lao của hậu phi, nay nghe lời Hoa tỷ, hắn như bừng tỉnh đại ngộ, bắt đầu suy xét lại hành vi của mình.

 

A Long trầm giọng nói:

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page