Hoa Phi

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Hải Lan hơi thở yếu ớt, ngượng ngùng cười:

 

“Thần thiếp… thần thiếp có một thỉnh cầu không dám nói…”

 

A Long ôn tồn nói:

 

“Nàng cứ an tâm dưỡng thai, nàng nói gì trẫm cũng đáp ứng.”

 

Nghe lời này, Hải Lan lập tức không giữ được bình tĩnh, quỳ xuống thưa:

 

“Thần thiếp chỉ mong, đến ngày hạ sinh hoàng tử, có thể xin cho Như Ý tỷ tỷ được ra khỏi lãnh cung, đoàn tụ một lần.”

 

A Long xúc động nói:

 

“Trẫm biết các nàng tỷ muội tình thâm. Được, trẫm đáp ứng. Ngày nàng sinh hoàng tử, chính là ngày Như Ý ra khỏi lãnh cung, thế nào?”

 

Hải Lan rưng rưng lệ:

 

“Đa tạ Hoàng Thượng.”

 

Thời gian thấm thoắt ba tháng trôi qua. 

 

Hải Lan ngoài việc ngày ngày buồn nôn, cơ thể mỏi mệt, thì bụng lại chẳng hề to thêm chút nào.

 

Nàng lấy làm lạ, hỏi Lưu Thái y. Lưu Thái y chỉ đáp:

 

“Mỗi người mang thai cơ địa khác nhau, có người phải đến bốn, năm tháng mới lộ bụng.”

 

Hải Lan vì ngày ngày uống thuốc an thai, lại đột nhiên rất thèm đồ chua, nên cũng không nghi ngờ gì.

 

Hôm ấy, Tào Quý Nhân bất ngờ tới thăm, nói rằng khi mang thai Ôn Nghi Công chúa, nàng đã chuẩn bị vài bộ y phục cho bé trai. 

 

Nàng thở dài:

 

“Đáng tiếc tỷ tỷ không có phúc phần ấy. Nghe nói muội muội thường ngày rất thích ăn đồ chua, chắc y phục này đưa cho muội cũng không lãng phí đâu.”

 

Hải Lan vừa uống nước mơ chua, vừa dặn Diệp Tâm nhận lấy.

 

Tào Quý Nhân cười nói:

 

“Muội muội à, nước mơ chua hại tỳ vị, sao muội lại uống như nước thế?”

 

Diệp Tâm cũng trêu:

 

“Bẩm Quý Nhân, từ khi tiểu chủ nhà chúng nô tỳ có thai, người đặc biệt mê đồ chua. Nước mơ chua này cứ như suối chảy vào bụng, xem ra tiểu chủ trong bụng chắc chắn là một vị chủ tử rất thích ăn chua rồi!”

 

Câu sau nửa chừng kia, hiển nhiên là có chút tự hào rằng tiểu chủ nhà mình mang thai một vị A ca. 

 

Tào Quý nhân chỉ mỉm cười mà không nói lời nào.

 

Chừng một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rập, một đoàn người đông đảo kéo tới. 

 

Diệp Tâm nhìn thoáng qua, thì ra là Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi, cùng với Thuần Phi và một số phi tần khác đều đến.

 

Hải Lan không rõ cớ gì bọn họ lại bất ngờ tới đây, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

 

Hoàng Thượng vừa thấy Hải Lan thì vui mừng ra mặt, lập tức nói:

 

“Niên Canh Nghiêu tướng quân từ Nam Hải vận tới một cây san hô lớn, vốn định dâng tới Dực Khôn cung.”

 

“Nhưng Hoàng Quý Phi nghe nói san hô có công hiệu an thai và cầu phúc, liền nghĩ rằng đưa cho nàng an thai là thích hợp nhất, bèn cùng trẫm và các phi tần đến đây ngắm trăng, cầu phúc cho nàng, ý nàng thấy thế nào?”

 

Khi ấy, Hải Lan cảm thấy hông mình đau âm ỉ, không rõ vì sao độc phụ này đột nhiên lại muốn lấy lòng mình. 

 

Trong lòng nàng tính toán đối sách, song tất cả đều đã không kịp nữa.

 

Lúc các phi tần đang ở trong sân nói chuyện, thưởng nguyệt, chợt một bóng đen vụt qua góc sân, dọa Hoàng Quý Phi hét to:

 

“Kẻ nào! Có thích khách! Mau bảo vệ Hoàng Thượng!”

 

A Long nghe tiếng hô liền giật mình, nhìn về hướng Hoàng Quý Phi chỉ, không lâu sau, thái giám bên cạnh A Long đã bắt được kẻ trong bóng tối kia.

 

“Chẳng phải là Phục Linh trong cung của Hải Quý nhân sao?”

 

Cao Quý nhân buông một câu, mở ra màn cung đấu lớn.

 

Hoàng Quý Phi vốn nhát gan, bị bóng đen kia dọa sợ, đương nhiên tức giận mà mắng:

 

“Ngươi ở cung của mình lại lén lút làm gì? Chẳng lẽ ngươi đang làm chuyện gì khuất tất hay sao?”

 

Hoàng Quý Phi tuy ngu xuẩn, nhưng cũng chọc trúng điểm mấu chốt. A Long vốn đa nghi, lúc này chẳng cần ai dẫn dắt, liền cau mày, nghiêm giọng hỏi:

 

“Ngươi không hầu hạ Hải Quý nhân cho tốt, lại đến góc tường làm trò quỷ quái gì?”

 

Phục Linh nghe vậy liền quỳ sụp xuống đất, cao giọng kêu:

 

“Hoàng Thượng tha mạng!”

 

A Long lạnh giọng:

 

“Ngươi đã làm chuyện gì đáng ch*ết, cần trẫm phải tha mạng?”

 

Phục Linh dõng dạc nói:

 

“Nô tỳ không cố ý phạm phải tội khi quân, tất cả đều do chủ tử ép buộc nô tỳ mà thôi!”

 

A Long nghe vậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh, thoáng hiện cơn giận, trầm giọng hỏi:

 

 …

 

“Tội khi quân…”

 

Ánh mắt A Long lướt qua Hải Quý nhân.

 

Lúc này nét mặt Hải Lan đầy vẻ bất lực, Thuần Phi định mở lời hoà giải, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của A Long làm cho khựng lại. 

 

Kim Ngọc Nghiên đứng bên, thấy náo nhiệt không ngại lớn chuyện, liền cất giọng:

 

“Mau nhìn xem, trên lưng nha đầu kia có giấu thứ gì kìa, hình như là máu.”

 

Lời vừa dứt, chiếc quần dính máu giấu ở thắt lưng Phục Linh bị các thái giám lôi ra. 

 

A Long lập tức nổi giận, lớn tiếng quát:

 

“Đây là máu của ai?”

 

Phục Linh đập đầu xuống đất, run rẩy thưa:

 

“Nô tỳ không dám giấu Hoàng Thượng, chủ tử chúng nô tỳ hoàn toàn không hề mang thai! Chiếc quần dính máu này… chính là của chủ tử!”

 

Hải Lan nghe vậy, như bị sét đánh ngang tai, cảm giác sinh lực bị rút cạn, chỉ tay vào Phục Linh mà mắng lớn:

 

“Ngươi nói bậy! Sao bản cung lại không có thai được!”

 

Khung cảnh nhất thời hỗn loạn. Hoa tỷ bình tĩnh tiến lên, trầm giọng nói:

 

“Lời kẻ nô tài chưa chắc đã đáng tin, Hoàng Thượng hãy mời Thái y tới xem xét lại thì hơn.”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page