Hoa Phi

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Diệp Tâm cũng không kìm được lệ, nói:

 

“Phải đó, chủ tử. Nếu người hạ sinh hoàng tử, địa vị tôn quý, Hoàng Thượng nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của người.”

 

Bỗng nhiên, Hải Lan do dự một lát, cẩn trọng nói:

 

“Đứa bé này đến thật đúng lúc, nhưng để phòng người trong cung mưu hại, ngươi nhất định phải dặn Thái y giữ kín chuyện này.”

 

Diệp Tâm đáp:

 

“Chủ tử yên tâm, Lưu Bổn hầu hạ người là đồng hương của người, lại là người mới vào Thái y viện sau khi hồi cung từ viên Viên Minh. Lý lịch của hắn sạch sẽ lắm, nhất định sẽ bảo đảm long thai của người không gặp bất trắc.”

 

Hải Lan thở phào nhẹ nhõm:

 

“Thế thì tốt.”

 

Sau đó nửa tháng, ngày ngày Hải Lan đều uống thuốc an thai do Lưu Bổn kê đơn, nhưng vì mang thai lần đầu, nàng luôn cảm thấy dạ dày khó chịu, cồn cào như sóng gió nổi lên.

 

Không may, hôm nay lại đúng lúc Hoàng Quý Phi mời các tỷ muội tới xem hát, nàng không dám từ chối, đành phải đi.

 

Trước khi đến Lê Viên, Hải Lan lại uống thêm một bát thuốc an thai. 

 

Nàng nhíu mày, buồn bực nói:

 

“Thuốc an thai này ta đã uống bao ngày rồi, sao vẫn cứ buồn nôn mỗi lần thấy đồ ăn thế này chứ?”

 

Diệp Tâm cười nói:

 

“Thưa chủ tử, nữ tử mang thai ai mà không bị nghén đâu? Người nghén dữ dội như vậy, chắc chắn trong bụng là một tiểu A ca hoạt bát không chừng!”

 

Hải Lan nghe vậy, mỉm cười ngọt ngào.

 

Khi tới Lê Viên, Hoàng Quý Phi đang chọn vở diễn. Diễn viên trong gánh hát thưa:

 

“Hoàng Quý Phi nương nương kim an, mấy ngày trước Hoàng Thượng và Nhàn Phi nương nương tới đây đã nghe một vở Tường Đầu Mã Thượng. Hôm nay có cần diễn lại vở đó không ạ?”

 

Hoa tỷ đảo mắt một vòng, lạnh nhạt nói:

 

“Loại vở kém cỏi này mà cũng đem ra trước mặt bản cung ư? Chỉ toàn những chuyện tình cảm tầm thường, sến súa không chịu được.”

 

“Hát cho bản cung một khúc Lưu Kim Định Cứu Giá để chúc mừng huynh trưởng của bản cung khải hoàn trở về.”

 

Các phi tần nghe vậy, vội vàng đứng dậy, đồng thanh nói:

 

“Thần thiếp chúc mừng Đại tướng quân khải hoàn, chúc mừng Hoàng Quý Phi nương nương.”

 

Hoa tỷ khẽ cười, dựa nghiêng người một cách lười biếng, thấp giọng hỏi:

 

“Sao hoàng hậu không đến?”

 

Tống Chi nhỏ nhẹ đáp:

 

“Hoàng hậu nói thân thể không khỏe, xin phép không đến.”

 

“Hừm.” 

 

Hoa tỷ hừ lạnh, ánh mắt sắc bén:

 

“Bản cung hiếm hoi lắm mới mời một buổi diễn, nàng ta sợ bản cung che lấp hào quang của mình nên viện cớ bệnh tật để vắng mặt chứ gì.”

 

Giọng của Hoa tỷ không nhỏ, các phi tần xung quanh đều nghe thấy rõ mồn một, nhưng không ai dám phản đối.

 

Tào Quý Nhân đứng bên cạnh, khẽ thì thầm:

 

“Hoàng hậu nương nương có đến hay không chẳng phải chuyện quan trọng nhất. Chỉ cần cá đã cắn câu, thế là đủ rồi.”

 

“Ừm.” 

 

Hoa tỷ liếc nhìn Hải Quý Nhân đang ngồi trong góc. 

 

Quả nhiên, chưa bao lâu, nàng ta không nhịn được mà khẽ buồn nôn một tiếng. 

 

Ban đầu chẳng ai chú ý, nhưng không khí trong Lê Viên ngày càng ngột ngạt, nàng ta cảm thấy khó thở, ôm lấy ngực nôn khan thêm mấy lần. 

 

Lúc này, các phi tần xung quanh đều trông thấy rõ ràng.

 

Thuần Phi, người từng trải qua việc sinh nở, lập tức phản ứng, vội hỏi:

 

“Muội muội, muội làm sao vậy?”

 

Hải Lan khó chịu đến choáng váng, Diệp Tâm mới cất lời:

 

“Bẩm Thuần Phi nương nương, chủ tử của chúng nô tỳ…”

 

“Diệp Tâm!” 

 

Hải Lan nắm lấy tay Diệp Tâm, nói:

 

“Ta không sao, đa tạ Thuần Phi tỷ tỷ quan tâm.”

 

Thuần Phi là người nhiệt tâm, liền bước tới đỡ lấy vai Hải Lan, lo lắng hỏi:

 

“Muội như thế này sao có thể nói là không sao? Người đâu, mau đi mời Thái y!”

 

Trên sân khấu, vở Lưu Kim Định Cứu Giá vẫn đang được diễn, nhưng Hoa tỷ nghe thấy tiếng ồn phía sau càng lúc càng lớn. 

 

Nhận thấy thời cơ đã đến, nàng chậm rãi đứng dậy, quay người hỏi:

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Thuần Phi nhìn Hải Lan với ánh mắt đầy xót xa, quay sang Hoa tỷ, thưa:

 

“Hoàng Quý Phi nương nương, thân thể Hải Quý Nhân không khỏe, cần mời Thái y đến xem một chút.”

 

Tống Chi đỡ lấy Hoa tỷ, giúp nàng chậm rãi bước tới. 

 

Lúc này, các phi tần xung quanh cũng đã vây lại. Cao Quý Phi kéo Kim Ngọc Nghiên sang một bên, thì thầm:

 

“Ta thấy dáng vẻ của Hải Quý Nhân thế kia, chẳng lẽ… là có hỉ rồi?”

 

Kim Ngọc Nghiên lạnh lùng nhìn Hải Lan, cố gắng kìm nén vẻ khinh thường trên mặt, nhưng lại cố ý cao giọng nói:

 

“Đó là chuyện tốt! Nếu Hải Quý Nhân thực sự có hỉ, thì đó sẽ là hoàng tử đầu tiên từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, là quý tử!”

 

“A?”

 

Xung quanh lại vang lên một trận xì xào nho nhỏ.

 

Chỉ có Thuần Phi điềm tĩnh, quay sang nói với mọi người:

 

“Đừng ngẩn người ra đó nữa, mau đi mời Thái y tới.”

 

Lúc này Hải Lan đã choáng váng đến hoa mắt, nhưng vẫn gắng gượng nói:

 

“Nhớ… nhớ mời Lưu Thái y đến…”

 

Một khắc sau, loan giá của Hoàng Thượng đột ngột ghé tới Lê Viên.

 

Hoa tỷ bước lên trước, thưa:

 

“Thần thiếp chúc mừng Hoàng Thượng.”

 

Tiếp đó, các phi tần đồng thanh:

 

“Thần thiếp chúc mừng Hoàng Thượng.”

 

A Long vừa nghe liền hiểu ra sự tình, vội bước tới đỡ lấy Hải Lan đang định hành lễ, vui mừng khôn xiết:

 

“Hải Quý Nhân, nàng đúng là quý nhân tốt của trẫm! Nếu long thai này là một tiểu A ca, thì chính là hoàng tử đầu tiên từ khi trẫm đăng cơ, là quý tử! Trẫm nhất định phải trọng thưởng cho mẫu tử nàng!”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page