Hoa Phi

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Gia Quý nhân run rẩy bước ra trước, cúi đầu thưa:

 

“Cây tùng lùn đó… là Cao Quý Phi ban cho thần thiếp!”

 

Hoa tỷ khẽ cười nhạt, nói:

 

“Truyền Cao Quý Phi.”

 

Cao Quý Phi run rẩy tiến lên, thấp giọng thưa:

 

“Cây tùng lùn đó… là Nhàn Phi tặng cho thần thiếp. Thần thiếp thấy không may, mới đem tặng lại cho Gia Quý nhân.”

 

Hoa tỷ nương đưa tay chống trán, giọng trầm lạnh:

 

“Truyền Nhàn Phi.”

 

Nhàn Phi bước ra, nét mặt không chịu khuất phục, lớn tiếng thưa:

 

“Bản cung không làm, mong Hoàng Thượng minh xét!”

 

A Long muốn tìm cách biện hộ cho Như Ý, liền hỏi:

 

“Như Ý à, cây tùng lùn này là ai đưa cho nàng?”

 

Như Ý nhìn Hoàng Thượng bằng ánh mắt sâu lắng, đáp:

 

“Từ nhỏ thần thiếp đã yêu thích tùng lùn, đến nay vẫn không đổi. Chẳng lẽ Hoàng hậu cũng yêu thích loại cây này sao?”

 

Hoa tỷ nhìn dáng vẻ kiên cường nhưng đầy ngờ nghệch của Như Ý mà suýt bật cười. 

 

Nàng lạnh nhạt đáp:

 

“Bản cung là mẫu nghi thiên hạ, lẽ ra phải được thưởng ngoạn muôn hồng ngàn tía. Dù là mẫu đơn hay thược dược, tùng hay cúc, đều là vật mà thiên hạ yêu thích. Cớ gì ngươi yêu thích thì người khác không thể yêu thích được?”

 

Như Ý mím môi, đôi mắt ngấn lệ, không biết nói gì.

 

Hoa tỷ tiếp lời:

 

“Nói như vậy, Nhàn Phi nhận tội rồi sao?”

 

“Tội gì chứ?”

 

“Tội mưu hại hoàng tự, mưu hại bản cung!”

 

Như Ý sững sờ. 

 

Trong đầu nàng chỉ toàn suy nghĩ về tùng lùn, nào có để tâm đến chuyện khác. 

 

Nàng còn ngỡ rằng việc các phi tần quỳ ngoài đường lớn chỉ là do Hoàng hậu muốn phô trương uy thế mà thôi.

 

Đúng lúc Như Ý không biết biện bạch thế nào, Hải Lan bỗng từ trong đám đông lao ra, lớn tiếng kêu:

 

“Hoàng Thượng, xin đừng oan uổng tỷ tỷ! Là ta làm đấy!”

 

Hoa tỷ khẽ vuốt tóc mai, cười lạnh:

 

“Hóa ra là ngươi. Ta đã nói, nàng ấy không đủ đầu óc để nghĩ ra chuyện này.”

 

“Nhưng ngươi cũng chẳng thông minh hơn. Làm sao ngươi lại nảy ra ý định dùng sỏi từ cung Nhàn Phi để hãm hại bản cung?”

 

Hóa ra, tối đó Hải Lan rời khỏi cung Như Ý, tiện tay lấy vài viên sỏi. 

 

Sau đó, nàng nghĩ ra kế hoạch, rải chúng trên đường Hoàng hậu hồi cung, nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.

 

Hải Lan như điên cuồng, lao thẳng về phía Hoa tỷ, hét lớn:

 

“Ngươi là Hoàng hậu, chẳng lẽ chưa từng hãm hại phi tần? Ngươi dám thề không?”

 

“Ngươi dám thề ngươi không cướp đi thiếu niên của Như Ý tỷ tỷ không? Ngươi dám thề không?”

 

Chu Ninh Hải nhanh chóng khống chế Hải Lan, nhưng tiếng hét “Ngươi dám thề không” vẫn vang vọng trên đường lớn.

 

Hoa tỷ chống lưng đứng dậy, không buồn liếc nhìn Hải Lan, lạnh nhạt nói:

 

“Lảm nhảm cái gì vậy. Đánh ch*ết đi.”

 

Khi bước xuống bậc thềm, nàng quay đầu nhìn A Long, hỏi:

 

“Còn Nhàn Phi thì sao?”

 

A Long thở dài, đứng lên nói:

 

“Người trong nhà, thôi miễn phạt hình.”

 

Hoàng Thượng vẫn luôn che chở cho ta! Như Ý rưng rưng nước mắt nghĩ thầm.

 

A Long tiếp lời:

 

“Nhưng tội ch*ết có thể miễn, tội sống khó dung. Kể từ hôm nay, giáng Nhàn Phi làm Đáp ứng, trục xuất khỏi Diên Hi cung, chuyển đến nơi nào mà trẫm không thấy được.”

 

8

 

Sau khi Hải Lan bị đánh ch*ết, th*i th*ể của nàng bị Nội vụ phủ kéo lê khắp hoàng cung để thị uy. 

 

Từ đó về sau, không còn ai dám âm mưu hãm hại Hoàng hậu Niên thị nữa.

 

Một năm sau, Hoa tỷ hạ sinh, nhưng vì thường ngày ăn uống quá nhiều nên khó sinh. 

 

May mắn thay, bà đỡ có tay nghề xuất sắc, bảo toàn được cả mẹ lẫn con.

 

Sau khi sinh xong, sắc mặt A Long nặng nề, nói:

 

“Chiến sự Tây Bắc đang căng thẳng, quốc khố lại trống rỗng, chi bằng giảm bớt phần thưởng.”

 

Hoa tỷ lúc ấy còn chưa hồi sức, nhưng đã giận đến mức chỉ tay vào A Long mà mắng:

 

“Đồ keo kiệt nhỏ nhen!”

 

Cuối cùng, số thưởng cho Trung cung từ trên xuống dưới được bù đắp từ chính kho riêng của Hoa tỷ.

 

Hoa tỷ sinh được một vị A ca, đặt tên là Vĩnh Gia. 

 

A Long vui mừng khôn xiết, lập tức phong làm Thái tử.

 

Năm sau, Hoa tỷ lại sinh hạ một công chúa, đặt tên là Giao Dương. 

 

Lần sinh nở này, bà đỡ hết lòng chăm sóc, bởi lẽ theo lời bà kể, năm trước khi Hoàng hậu sinh Thái tử, đúng lúc con gái bà trọng bệnh. 

 

Nhờ Hoàng hậu ban thưởng hậu hĩnh mà con gái bà được cứu sống, nên từ đó bà hết lòng trung thành với Hoàng hậu.

 

Công chúa Giao Dương lớn lên dưới sự bảo bọc của Hoa tỷ, trở thành một Cố Luân công chúa rạng ngời và cởi mở.

 

Thái tử Vĩnh Gia, dưới sự trợ giúp của cữu cữu ruột là Niên Canh Nghiêu, thuận lợi kế vị đại thống. 

 

Trước có cữu cữu quân sự bảo vệ, sau có mẫu thân nghiêm khắc quản giáo, Vĩnh Gia dưới sự thúc giục không ngừng của Niên Thế Lan đã trở thành một vị nhân quân nổi tiếng.

 

Có một năm, bộ lạc Mông Cổ dâng thư lên Đại Thanh, xin cầu hôn Cố Luân công chúa Giao Dương. 

 

Niên Canh Nghiêu, khi ấy đã gần sáu mươi tuổi và đã về hưu, lập tức nhấc hổ phù, cưỡi lên chiến mã, cất giọng dõng dạc:

 

 “Để ta xem thử Mông Cổ là thế nào!”

 

Hoa tỷ trong cung sống như cá gặp nước, ngày tháng yên bình an nhàn. 

 

Kiếp này, nàng có con của chính mình, có một phu quân toàn tâm toàn ý yêu thương mình. 

 

Hậu cung dưới tay nàng ai nấy đều hòa thuận chung sống, không có tranh đấu. 

 

Sau khi có con, nàng dồn hết tâm tư vào chăm sóc các hoàng tử và công chúa, tình cảm vốn đã nhạt với A Long cũng hoàn toàn tan biến.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page