Hoa Hồng Song Sinh

Chương 20:

Chương trước

Chương sau

“À, còn chuyện này.”

Chị ta nhìn tôi:

“Cảm ơn em đã chăm sóc mẹ trong hai tuần chị ở Giang Thành.”  

Tôi lắc đầu.  

Dù sao, đó cũng là mẹ ruột của tôi.  

“À…”

Lư Thanh Thanh hơi ngượng ngùng.

“Mẹ nghe nói em đã đón cha đến Hải Thành sống rồi. Bà ấy muốn gặp cha…”  

“Chị cũng đã nói với bà ấy.”

Tôi cười nhẹ:

“Chuyện này em đã hỏi cha, và ông nói đã qua nhiều năm rồi, những gì trong lòng trước kia ông không buông được, giờ cũng đã buông bỏ. Sau này tốt hơn là không gặp lại nữa, coi như người xa lạ.”  

“Vậy cũng tốt.”

Chị ta phả ra một vòng khói, giọng trầm ngâm.  

“Tuần sau chị sẽ đến Giang Thành.”  

“Liêu Phàm bên đó…”  

“Vẫn không chịu gặp chị.”

Khóe miệng chị ta nhếch lên, để lộ nụ cười cay đắng.

“Nhưng chị sẽ không bỏ cuộc.”  

Ngày trước anh ta theo đuổi chị đến Hải Thành, bây giờ chị lại theo anh đến Giang Thành.  

“Tiểu Triệt.”

Sau một lúc lâu im lặng, chị ta nói:

“Thật ra chị luôn muốn nói với em rằng, chị xin lỗi về những chuyện trước đây, và cũng cảm ơn em rất nhiều.”  

Tôi lắc đầu:

“Chuyện cũ qua rồi.”  

Khi chia tay, tôi bảo chị ta:  

“Về sau ít hút thuốc lại nhé.”  

Chị ta quay đầu, vuốt mái tóc uốn sóng lớn vừa làm, cười khẽ rồi vẫy tay:  

“Chị không muốn! Giờ chị không cần phải diễn trước mặt ai nữa rồi.”  

Vẫn là sự bướng bỉnh như thường lệ.  

Sau khi Lư Thanh Thanh rời đi, tôi ngồi lại trên băng ghế công viên chờ Lục Trạm.  

Chẳng bao lâu, tôi thấy anh ôm một chiếc hộp bưu kiện đi tới.  

“Đó là gì vậy?”

Tôi bước tới hỏi.  

“Hôm nay có bưu điện gửi tới công ty.”

Anh đặt chiếc hộp lên băng ghế.

“Là quà từ ban tổ chức cuộc thi dịch thuật gửi đến.”

Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc cúp dành cho giải nhất và một tờ thư mời làm việc.  

“Vậy nên.”

Anh xoa đầu tôi:

“Bây giờ em có thể nói cho anh biết bút danh em dùng là gì không?”  

“Anh thật sự không biết sao?”

Tôi mỉm cười nghiêng đầu.  

Anh kéo tôi vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp:  

“Biết rồi, nhưng anh muốn nghe em nói.”  

Tôi vòng tay lên cổ anh, nhìn vào đôi mắt đang cười của anh.  

“Trạm Triệt.”  

“Trạm Triệt” nghĩa là trong sáng và minh bạch.  

Tình yêu chân thành và thuần khiết sẽ không bao giờ nhận lầm.  

  • Hết truyện chính –

Lúc năm giờ chiều, Lục Trạm vừa kết thúc một cuộc họp đã vội vã trở về nhà.  

“Dạo này Lục Tổng luôn tan làm đúng giờ nhỉ?”

Tiểu Triệu rụt rè hỏi thư ký Trương.  

Trương Thần mỉm cười, chỉ đáp:

“Lục Tổng quan tâm gia đình.”  

Là một thư ký chuyên nghiệp, anh ta không nói thêm gì nữa.  

Thực ra, điều anh muốn nói là: Phu nhân hiện đã mang thai năm tháng, lại là song thai. Nếu không phải ngày nào phu nhân cũng thúc giục, có lẽ Lục Tổng đã chẳng muốn đi làm rồi.  

Bây giờ vẫn có thể thấy anh ấy ở công ty đã là điều may mắn.  

Vừa về đến nhà, Lục Trạm lập tức chạy vào thư phòng.  

Quả nhiên, anh thấy vợ mình đang ngồi trước bàn làm việc, với chiếc bụng bầu rõ rệt, vẫn đang cặm cụi dịch tài liệu.  

Sau khi “Cuộc thi dịch thuật Hannah Thomas” kết thúc, khả năng dịch thuật của “Trạm Triệt” đã được ban giám khảo nhất trí công nhận.

Doãn Lan Triệt đã nhận được lời mời từ các nhà xuất bản và hiện đã dịch xong vài tập thơ tiếng Anh.  

“Anh về rồi à?”

Doãn Lan Triệt nghe thấy tiếng động, thì ngẩng đầu lên mỉm cười với anh.  

“Chẳng phải anh nói tối nay sẽ đi ăn với bạn học cũ sao? Sao lại về nhà thế?”

Vừa nói cô vừa định đứng lên.  

“Anh hẹn bảy giờ.”

Lục Trạm vội vàng đỡ cô, cẩn thận vô cùng.

“Không về nhìn em một chút, anh không yên tâm mà đi ăn.”  

“Tối nay không được làm việc nữa.”

Anh bá đạo thu dọn hết sách trên bàn cô.

“Chỉ được chơi và nghỉ ngơi thôi.”  

Cô cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên:  

“Biết rồi mà. Anh mau đi đi, tối nay em sẽ không làm gì cả.”

Cô đẩy nhẹ anh:

“Không phải là bạn thân thời đại học sao? Nhiều năm không gặp, đừng để người ta chờ lâu.”  

Lục Trạm gật đầu, nhưng vẫn ở nhà nhìn Doãn Lan Triệt ăn xong bữa tối mới đến nhà hàng như đã hẹn, vừa kịp giờ.  

Đường Khuynh đã đến và đang đợi anh.  

“Chúc mừng cậu.”

Đường Khuynh giơ ly rượu, cười nói:

“Sắp làm cha rồi.”  

“Cảm ơn!”

Lục Trạm cụng ly với anh ta.  

“Đúng là kết hôn rồi khác thật đấy.”

Đường Khuynh trêu:

“Mặt cậu chỉ thiếu mỗi dòng chữ “Tôi có vợ và rất hạnh phúc” nữa thôi.”  

Lục Trạm bật cười.  

Đường Khuynh cũng cười theo:

“Dự sinh là khi nào? Tôi, với tư cách là cha đỡ đầu, phải chuẩn bị phong bao sớm mới được.”  

“Thế thì cậu phải chuẩn bị hai cái rồi.”

Lục Trạm mỉm cười.  

“Song sinh à?”  

“Ừ, nên có thể sẽ sinh sớm.”  

Đường Khuynh bật cười lớn:

“Cậu phải chuẩn bị tinh thần đi, tôi nghe nói nhiều cặp song sinh đến cha mẹ còn không phân biệt được.”  

Hai người trò chuyện thêm một lúc, Đường Khuynh biết Lục Trạm còn bận lòng về gia đình nên không giữ lâu, rồi cả hai chia tay.  

Sau khi rời khỏi Đường Khuynh, Lục Trạm ghé qua tiệm bánh “Thanh Triệt Ngọt Ngào” để mua bánh cho Doãn Lan Triệt.  

Trong lúc đợi bánh, ánh mắt anh vô tình hướng về một chiếc bàn cạnh cửa sổ, và lời nói của Đường Khuynh chợt vang lên trong tâm trí.  

“Nhiều cặp song sinh, đến cha mẹ cũng không phân biệt được.”  

Anh khẽ lắc đầu cười. Song sinh à…  

Đúng là thế thật.  

Ba năm trước, khi anh vừa tiếp quản Lục thị, đã xảy ra chuyện.  

Công ty rơi vào hàng loạt tranh chấp hợp đồng, khiến dư luận xôn xao.  

“Có người cố tình nhắm vào chúng ta.”

Khi đó, cha Lục nói với Lục Trạm.  

“Tất cả đều liên quan đến thương mại quốc tế.”

Lục Trạm trầm ngâm.

“Hiện tại, ở Hải Thành, người có đủ khả năng cạnh tranh với chúng ta trong lĩnh vực này, e rằng chỉ có Lư Thị.”  

“Từ trước đến giờ Lư Thị vẫn làm ăn mờ ám.”  

“Đám lão già trong hội đồng quản trị đã bắt đầu lên tiếng đòi cách chức ban lãnh đạo rồi.”

Cha Lục nhíu mày tiếp lời:

“Cha đoán tám phần là Lư Thị đứng sau giở trò.”  

“Họ muốn loại bỏ chúng ta cũng không phải chuyện dễ.”

Lục Trạm suy nghĩ rồi nói:

“Chắc là muốn đàm phán điều kiện.”  

Cha Lục trầm ngâm một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi:  

“Theo con, chúng ta nên làm gì?”  

Ánh mắt hai cha con giao nhau, trong sự im lặng đầy tính toán.  

“Chủ động tấn công.”

Lục Trạm nói.  

Thế là, nhà họ Lục chủ động liên hệ với nhà họ Lư, đề xuất việc thiết lập quan hệ hợp tác thương mại giữa hai công ty.  

Thương trường như chiến trường, cả hai bên đều là những người tinh ranh, sau vài vòng đàm phán, cơ bản đã nắm rõ ý đồ của đối phương.  

Trên bàn tiệc, Lư Ninh đặc biệt dẫn theo Lư Thanh Thanh và chỉ vào cô ta nói với Lục Trạm:  

“Giới trẻ các cậu cứ trò chuyện với nhau nhiều vào.”  

Nhà họ Lư muốn thông qua liên hôn để ràng buộc hợp tác thương mại quốc tế với Lục thị.  

Thực ra, mục đích là nhằm chiếm một nửa thị phần hiện tại của Lục thị.  

“Thủ đoạn đê tiện, đúng là phong cách quen thuộc của nhà họ Lư.”

Cha Lục tức đến ho khan:

“Năm đó, chú Trịnh của con cũng vì mắc bẫy của Lư Ninh mà nhà tan cửa nát. Ai ngờ bao nhiêu năm trôi qua, ta chẳng những chưa trả được thù, mà giờ còn phải…”  

Hết Chương 20:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page